Khinh Nhan ăn hai miếng lại kịch liệt ho khan, nàng lấy khăn lụa che miệng, lúc rời ra trên khăn đã có vết máu .
Ta run giọng nói :
"Khinh Nhan. .. "
Nàng lau đi vết máu, cười nhạt nói :
"Xem ra ta không được. .. "
Ta thấp giọng nói :
"Ta quyết không cho cô nương chết. "
Khinh Nhan ôn nhu nhìn về phía ta, ôn nhu nói :
"Có một số việc chúng ta không có khả năng làm được. "
Ta dứt khoát nói :
"Trên đời này không có chuyện gì có thể làm khó ta!"
Khinh Nhan ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn vầng trăng trên bầu trời, sâu xa nói :
"Ta muốn ra bãi cát nhìn trăng!"
Ta cầm bàn tay mềm mại của nàng, nói :
"Ta dẫn cô nương đi!"
Lưng Khinh Nhan bước nặng bước nhẹ đi trên cát, ánh trăng chiếu vào hai người chúng ta, gió mát phây phẩy có thể làm cho con người quên phiền não, chìm đắm trong màn đêm mỹ lệ .
Ta cởi ngoại bào, đặt ở trên bờ cát, lúc này mới cẩn thận ôm lấy Khinh Nhan, để cho nàng ngồi lên trên .
Khinh Nhan chủ động tựa vào vai ta, nhìn về ánh sáng ngoài khơi, nhẹ giọng nói :
"Thật sự muốn cả đời đều ở chỗ này. .. "
Ta không nói gì, yên lặng nhìn phía trước .
Khinh Nhan nói :
"Dận Không. .. nếu như ta chết, ngươi có thể thiêu xác ta, rồi rải xuống biển rộng được không. "
Ta ôm cái eo nhỏ nhắn của nàng nói :
"Cô nương sẽ không chết…"
Khinh Nhan thống khổ cười, dùng đôi mắt đẹp nhìn ta, nói :
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-cung-luc-vien-that-thap-nhi-phi/1555300/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.