Sở nhi gật đầu cười, ta đưa tay cầm một trái cây khác, khi đưa vào mồm thì thấy nó chua vô cùng, oa một tiếng phun ra, dùng vẻ mặt đau khổ nói :
"Cái quả này chua quá. "
Sở nhi nếm thử một miếng nói :
"Sao muội lại không cảm thấy?"
Ta ha hả cười nói :
"Không phải là muội có rồi chứ?"
Sở nhi nhẹ giọng nói :
"Sao nhanh như vậy được, tháng trước muội vẫn có. .. "
Sau khi thu dọn đồ đạc, chúng ta lại tiến về phía Xuyên Vân cốc, sơn đạo gồ ghề, càng đi đi càng khó khăn, về sau chúng ta phải xuống ngựa mà đi .
Phổ Mạn đi đầu tiên, chân nàng ta dường như đã khôi phục bình thường, ôm con Tuyết Nhung Nhĩ, vui vẻ hát dân ca, lời ca du dương dễ nghe, làm cho chúng ta mê mẩn .
Vương Chính giải thích :
"Bài hát mà Phổ Mạn hát là bài mà người Hồ thường hát nhất. "
Đột Tạ ở phía sau, nói :
"Đây không phải là bài ở vùng này, bởi vì thuộc hạ ở Đông Hồ cũng được nghe, Phổ Mạn cô nương đúng là hát rất hay. "
Trong lòng ta bỗng nhiên nghĩ đến, bài hát này có phải là báo tin cho người khác hay không, nếu như dùng phương thức này kéo địch nhân tới, đúng là không tìm ra vết tích .
Sở Nhi dường như đoán được suy nghĩ trong lòng ta, nhẹ giọng nói :
"Chúng ta cẩn thận một chút là hơn. "
Tiếng ca của Phổ Mạn bỗng nhiên ngừng lại, khuôn mặt nàng ta ửng hồng, nhìn Sở Nhi nói :
"Sở nhi muội tử,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-cung-luc-vien-that-thap-nhi-phi/1555200/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.