Hồ nữ kia kéo ống quần để lộ bàn chân nhỏ trắng như tuyết, chỗ gót chân nàng quả nhiên có máu bầm, nàng nhẹ giọng nói :
"Phổ Mạn không dám làm phiền tiểu thư, để ta tự lo thôi. "
Sở nhi cười nói :
"Không cần khách khí, ta giúp ngươi. "
Nàng đổ rượu thuốc ra xoa nắn vết thương cho Phổ Mạn, đôi mi thanh tú của Phổ Mạn nhăn lại, có vẻ dị thường thống khổ, xem ra thương thế của nàng không phải là giả .
Ta kéo Đường Muội sang một bên, thấp giọng nói :
"Ngươi đi tuần tra bốn phía một chút, xem có người nào theo tới đây không. "
Đường Muội gật đầu rời đi .
Sở nhi sau khi giúp Phổ Mạn bôi thuốc, mới chú ý tới con sơn dương trong ngực của nàng, nhẹ giọng nói :
"Sao tỷ tỷ lại xuất hiện một mình trong thâm sơn?"
Phổ Mạn u oán thở dài một hơi nói :
"Nhà của ta ở Xuyên Vân Cốc, hôm nay lúc hoàng hôn không thấy Tuyết Nhung Nhĩ đâu, liền đi tìm nó và phát hiện nó ở bên dưới cự nham. Ta xuống cứu nó thì trượt chân, nếu như không gặp được mấy người, thì không biết sẽ ra sao nữa!"
Lý do của nàng cũng được coi là hợp tình hợp lý .
Ta cười chen lời nói :
"Người cứu ngươi là Đường Muội, chúng ta có giúp gì đâu. "
Lúc này Đường Muội vừa vặn trở về, nghe thấy ta nói tới tên của hắn, có chút kinh ngạc hỏi :
"Công tử nói vì thuộc hạ vệ?"
Ta cười nói :
"Phổ Mạn cô nương nói ngươi là ân nhân cứu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-cung-luc-vien-that-thap-nhi-phi/1555199/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.