Ta giờ mới hiểu được lý do nàng không đi, đêm qua là đêm động phòng của chúng ta .
Chiếu theo lệ thì máu xử nữ của Lâm Sở Nhi phải có trên tấm lụa này, ngày hôm nay vào cung, hoàng hậu sẽ tự mình kiểm nghiệm .
Tối hôm qua ta không động phòng với nàng, lấy đâu ra máu đỏ? Nếu cứ như vậy vào cung, thì sẽ làm trò cười cho kẻ khác, có người sẽ nghĩ, Lâm Sở Nhi không còn hoàn bích nữa, phiền phức sẽ còn lớn hơn nữa .
Ta có chút lo lắng nhìn mặt trời ngoài cửa sổ, bật thốt lên :
"Không còn kịp rồi!"
Lâm Sở Nhi mặt cười hơi đỏ lên, câu nói này của ta đã biến thành một nghĩa khác khi nàng nghe được .
Ta từ bên hông rút loan đao, vén ống tay áo, cắt một cái .
"Ngươi. .. "
Lâm Sở Nhi thất thanh kêu to, nhưng mà nàng lập tức hiểu ý của ta .
Nàng cằm khăn lụa, cho thấm máu, có lẽ là do đao kia ta cắt quá sâu, máu chảy lênh láng .
Lâm Sở Nhi cắn cắn môi dưới, lấy một cái khăn lụa khác trong tay áo băng bó cho ta .
Dùng loại phương pháp này qua cửa, chẳng qua cũng chỉ là một loại bắt đắc dĩ .
Khi ta và Lâm Sở Nhi tới hoàng cung, cũng may là vẫn chưa chính ngọ. Hâm Đức hoàng đế và Tĩnh Đức phi đã chờ ở Vĩnh Thọ cung từ sớm .
Ta kinh sợ kéo Lâm Sở Nhi quỳ xuống dập đầu :
"Hài nhi tới chậm, mong phụ hoàng, nương nương thứ tội!"
Tĩnh Đức phi cười nói :
"Tan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-cung-luc-vien-that-thap-nhi-phi/1555177/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.