Dao Như vào sáng sớm ngày thứ hai thì tỉnh lại, Đoạn Mệnh Thất Tuyệt Châm tuy rằng đã lấy ra, thế nhưng do Tiêu Trấn Kỳ và Đường Muội đồng thời cùng thúc đẩy nổi lực, làm cho kinh mạch nàng bị tổn thương, nếu muốn hoàn toàn khôi phục sợ rằng ít nhất cũng phải chừng 3 tháng.
Ta từ trong tay Thải Tuyết tiếp nhận khăn mặt, lau mồ hôi trên trán cho Dao Như, nàng yếu ớt nằm trên bờ vai của ta, vô lực nói:
"Thiếp….sẽ phải chết đúng không..."
Ta cười véo véo cái mũi của nàng, nói:
"Yên tâm! Bệnh của nàng sẽ rất nhanh khỏi."
Trong đôi mắt đẹp của nàng tràn ngập thâm tình nhìn ta, nói:
"Công tử…thiếp còn tưởng rằng không bao giờ được hầu hạ người nữa."
"Nha đầu ngốc, ta quyết sẽ không để cho các nàng rời xa ta!"
Lúc nói câu này ta nhìn Thải Tuyết, Thải Tuyết nhẹ nhàng cắn môi dưới cúi đầu xuống.
Dao Như nói:
"Công tử... Dao Như có chuyện vẫn không nói thật cho người biết, cuốn sổ kia được chôn cùng với mẫu thân của thiếp, công tử có trách thiếp không?"
Ta ôm vào Dao Như:
"Ta biết nàng có nỗi khổ trong lòng."
Dao Như gật đầu, nhẹ giọng nói:
"Trong cuốn sổ đó ghi những gì, Dao Như đều nhớ rõ, nếu công tử muốn, Dao Như có thể viết ra!"
"Nàng nghỉ ngơi cho tốt, sau khi thương thế khỏi hẳn rồi hãy nói!"
Ta ôn nhu khuyên bảo.
Dao Như thân thể vẫn còn rất yếu, ôm lấy bả vai của ta ngủ say.
Ta đi ra cửa ngoài, Đường Muội đang đứng dưới gốc cây tùng lau trường đao, tối nay chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-cung-luc-vien-that-thap-nhi-phi/1555086/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.