Lúc trời hừng đông, Chu Lãng bắt đầu lên cơn sốt, do không có dược vật, nên tôi chỉ còn cách dùng nước lạnh giúp hắn giảm nhiệt độ .
Bởi vì thương thế của hắn chưa ổn định, nên tôi quyết định ở lại trong gian miếu này mấy ngày, đợi khi nào Chu Lãng bình phục thì sẽ tiếp tục lên đường .
Cũng may trong núi này có đủ dã quả, rau dại, nên vấn đề lo bụng của chúng tôi tạm thời không cần lo lắng, chỉ là thương thế của Chu Lãng không lạc quan cho lắm, chỗ miệng vết thương đã bắt đầu có mủ, nếu như không được trị liệu đúng lúc, thì rất khó có thể bảo toàn được cái chân này .
"Nếu như có Tôn tiên sinh ở đây thì tốt rồi!"
Tôi nhìn vết thương của Chu Lãng cảm thán nói .
Chu Lãng cười nói :
"Sống chết là do số trời, Bình vương không cần cảm thán như vậy, hơn nữa chỉ một vết thương do trúng tên này không lấy được tính mạng của thuộc hạ!"
Tôi giúp hắn rửa sạch vết thương, sau đó băng bó kỹ lưỡng, nhìn xuống chân núi nói :
"Không bằng để ta đi Hồi Long trấn, xem có tìm được ngựa không. "
Chu Lãng lắc đầu nói :
"Bình vương không thể một mình phạm hiểm, Hồi Long Trấn đã bị thiêu hủy, ở đó sẽ không còn lại cái gì cả. "
Hắn kiến nghị nói :
"Bình vương cứ để tôi ở đây, hai người đi tới trấn phía trước, tìm được xe ngựa, sau đó tới đón tôi có được không?"
Đúng là tôi cũng có ý niệm như vậy trong đầu, thế nhưng ngọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-cung-luc-vien-that-thap-nhi-phi/1555068/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.