Đêm khuya gió lớn, ta ngồi bên bờ hồ, chậm rãi ăn bánh quế hoa.
Bên tai là tiếng khóc lóc, cầu xin tha thứ không ngừng.
Cô nương yếu đuối bị trói chặt, treo lơ lửng bên bờ hồ, chỉ cần nhẹ nhàng đẩy một cái là sẽ chìm xuống đáy hồ.
Đào Hoa run rẩy như cái sàng, nước mắt nước mũi lem luốc cả mặt, nàng ta cầu xin:
"Hoàng hậu nương nương, tha cho nô tỳ đi, nô tỳ không dám nữa..."
Ta vỗ vỗ vụn bánh trên tay, mỉm cười:
"Tha cho ngươi cũng được, nhưng ngươi phải nói cho ta biết, ai là kẻ sai khiến ngươi?"
Đào Hoa sợ hãi lắc đầu: "Không, không ai sai khiến nô tỳ, là nô tỳ nhất thời bị ma quỷ ám..."
Ta chậm rãi đi đến trước mặt nàng ta, cúi người xuống, véo cằm nàng ta cười lạnh:
"G i ế t người thì phải đền mạng, nợ tiền thì phải trả tiền, đã là tự mình làm, thì tự mình gánh chịu đi."
Cung nhân ấn đầu nàng ta xuống nước hồ, vô số bọt nước nổi lên ùng ục, nàng ta giãy giụa, mười ngón tay co rúm lại như chân gà...
Vào khoảnh khắc nàng ta sắp c h ế t ngạt, bọn họ mới buông tay, nàng ta được thở dốc, thở hổn hển, đôi mắt trống rỗng tràn đầy sợ hãi.
Ta lại hỏi nàng ta: "Tỉnh táo lại chưa? Là ngươi muốn hại ta? Hay là ai muốn hại ta..."
Nàng ta khóc lóc: "Nương nương, là nô tỳ, bị mỡ heo che mắt, bị ma quỷ ám..."
Ta mỉm cười: "Tốt, rất tốt, vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-cong-tu-cua-ta/3576390/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.