Tiếng bước chân đã đến rất gần. 
Ta đứng dậy: "Tam công tử, ta không muốn cãi nhau với ngài nữa. À đúng rồi, chiếc vòng ngọc màu xanh lục kia, ta nghĩ, không nên để ở chỗ ta, ta sẽ nhờ người trả lại cho ngài." 
"Đoan! Mộc! Mẫn!" Hắn nắm lấy cổ tay ta, phẫn nộ tột cùng. 
Một giọng nói trong trẻo chen vào: "Nương nương?" Giọng nói của Xuân Điềm, may quá. 
Ánh đèn chiếu đến, ta hất tay hắn ra, bình tĩnh vẫy tay với Xuân Điềm: "Có người muốn hại ta, Tam công tử đã cứu ta." 
Ngay lúc Xuân Điềm dìu ta rời đi, người phía sau đột nhiên gọi khẽ: 
"Sau này, đừng đi một mình vào ban đêm, trong cung nhiều ma quỷ lắm." 
Ta im lặng không nói, hắn liền ném một cây trâm cài tóc xuống chân ta: 
Nhặt được bên bờ hồ, hẳn là của hung thủ. 
Ta nhiễm phong hàn, Hoàng thượng đến thăm ta. 
Hoàng thượng là người giỏi nhất trong việc tỏ ra dịu dàng ân cần. 
Hắn sờ trán ta, bưng thuốc đút ta uống, lại không ngại phiền phức lau miệng cho ta. 
Giọt nước thuốc cuối cùng dính trên môi, hắn bỗng nhiên ánh mắt tối sầm lại, đè lên người ta, định liếm, ta lùi về sau. 
Hắn sắc mặt hơi trầm xuống: "Hoàng hậu, trẫm đâu phải sói lang hổ báo, nàng sợ cái gì?" 
Ta l.i.ế.m môi, nhìn thẳng vào hắn: "Thần thiếp sợ lây bệnh cho Bệ hạ." 
Không biết đã đắc tội hắn chỗ nào, Hoàng thượng đột nhiên đặt bát thuốc xuống, cởi giày lên giường, đè ta xuống. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-cong-tu-cua-ta/3576389/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.