Ba người đi xuống lầu, nhìn thấy phía dưới mọi người đều đã tới, Phương Huyên liền híp mắt nở một nụ cười thật tươi, lộ ra núm đồng tiền nhỏ xinh, mọi người đều cảm thấy manh chết rồi, hận không thể véo mặt cậu một cái.
Thế nhưng, Chương Sở Kha lại có chút kinh ngạc, đây không phải là Phương đại nhân sao? Phương đại nhân sao lại có bộ dáng ngây ngô thế này?
Cảm nhận được tầm mắt khác thường của cậu, Tông Hiệu Đông đưa ánh mắt sắc bén nhìn qua, Chương Sở Kha bị cái nhìn lạnh lùng của anh dọa sợ lui ra phía sau một bước.
Tần Dữ Hào ở bên cạnh lập tức tiến tới chắn phía trước, mở miệng nói: “Đông, đã lâu không gặp.”
Tông Hiệu Đông thu hồi ánh mắt lại, nhàn nhạt đáp: “Đã lâu không gặp. Đây là…”
“Vợ của tôi.” Tần Dữ Hào đáp.
Tông Hiệu Đông cũng không hỏi nhiều, quay sang nói nhìn Bối Bối, “Con đi chơi với ông bà và các cô chú đi, ba và cha con có chuyện muốn nói riêng với hai chú này.”
Sau đó anh nâng mắt nhìn người trong đại sảnh, “Mọi người cứ tự nhiên, chiến hữu chúng tôi có chuyện cần nói, lát nữa sẽ ra tiếp đãi mọi người.”
Nói xong, anh đưa tay ra làm tư thế xin mời rồi nắm tay Phương Huyên đi lên lầu, Tần Dữ Hào cũng không câu giờ, ôm eo Chương Sở Kha đi theo sau.
Đám người ở dưới lầu nhìn nhau không hiểu gì hết, nhưng cũng không ai để ý, một đám người lớn vây quanh đứa nhỏ trêu chọc đùa giỡn, chỉ có Hạ Lương vẫn ngồi im lặng ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-cong-ky-luong-the-hien-phu/1847242/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.