Một tuần sau, bé Thiên Bảo cũng xuất viện, trong một tuần này, tần suất Tần Dữ Hào đến càng thường xuyên, mặc dù mỗi khi anh nói chuyện đều trưng ra bộ mặt lạnh không cảm xúc, nhưng lần nào cũng đều chọc cho cậu phải ngượng ngùng đỏ mặt, đồng thời cảm giác vui vẻ từ trong tim cũng không ngừng tăng lên, bây giờ chỉ cần nhìn thấy anh là mặt cậu sẽ tự giác nóng lên, trái tim không ngừng nhảy loạn.
Ngày bé Thiên Bảo xuất viện, anh cũng đến phụ giúp hai ba con thu dọn đồ đạc và chở hai người về nhà.
Chiếc bently màu đen chạy thẳng một mạch đến tòa nhà Chương Sở Kha đang sống, đây có thể được xem là một tòa chung cư trung lưu, cũng là vì “Chương Sở Kha” lúc trước phun phí lại không muốn ở nhà cho thuê vì vậy đã mua đứt một căn trong đây, cho nên sau Chương Sở Kha đến mới không cần lo lắng về vấn đề tiền nhà.
Tần Dữ Hào lịch thiệp đi xuống trước mở cửa xe cho cậu, Chương Sở Kha ôm bé con bước ra, đang lúc do dự không biết có nên mời anh lên nhà uống miếng nước hay không thì Tần Dữ Hào lại rất tự nhiên xách đồ đạc của cậu đi vào cửa chính của tòa nhà.
Thấy cậu vẫn đứng ngẩn người ở đó anh mở miệng nói: “Đứng đó làm gì, tôi không biết nhà cậu tấng mấy, mau đi trước dẫn đường đi.”
“Oh.”
Chương Sở Kha gật gật đầu ôm bé Thiên Bảo bước nhanh qua người anh. Tần Dữ Hào nhìn theo bóng lưng lúng túng của cậu, ý cười trong mắt ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-cong-ky-luong-the-hien-phu/130765/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.