Cao Thải Ngọc thật rất lo lắng, nữ nhi ham chơi nhà bà đã nằm trên giường suốt 2 ngày mà khong ra ngoài vui chơi rồi. Không lẽ nó thật sự có tình cảm với tiểu hầu gia, cho nên mớ có bộ dáng như thế này.
"Nha đầu, làm sao vậy ?"
Vương Tử Ngọc vẫn vùi đầu vào trong chăn, giọng ủ rũ truyền ra "Không sao hết".
Bà vuốt vuốt lên chăn, hơi hơi thở dài "Nếu đã không có ý với hắn, sao lại khổ sở như vậy ?"
Nàng nghe thấy chợt ngồi bật dậy đôi mắt đ ỏhồng nhìn mẫu thnâ nàng "Mẫu thân, tại sao vậy, tại sao huynh ấy không thể xem con là muội muội. Cứ nhất quyết phải đối với con là tình cảm kia, con không muốn làm huynh ấy tổn thương".
Cao Thải Ngọc lau nước mắt của nàng, thở dài nói "Cảm tình nếu có thể khoang chế, thì đâu gọi là cảm tình".
"Con đã nói rõ với hắn cũng xem như là có giao phó rõ ràng rồi đi".
"Con cứ để bản thân như vậy càng làm hắn suy nghĩ bản thân vẫn còn hy vọng".
Nàng vội lắc đầu "Không, con không muốn huynh ấy còn giữ hy vọng "
Cao Thải Ngọc đi đến bàn trang điểm, cầm đến gương nhỏ đưa đến trước mắt nàng "Con xem, tiều tụy như vậy. Con không sợ bị người kia chê sao ?"
"Nàng sẽ không ?"
"Cũng không chắc, con người ai không yêu thích cái đẹp. Vị kia của con cũng là một đại mũ nhân nha !".
Vương Tử Ngọc nhíu mày, tuy nàng không tin Hy Nhi là người mê đắm sắc đẹp nhưng mẫu thân nàng nói đúng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-cong-chua-dai-tieu-thu/515077/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.