"Ưhm ~" Nguyễn Hâm Kiều bị nháo tỉnh, đầu óc cùng thân giống bịđình chỉ hoạt động, nặng trịch, từng tế bào đều la lên: "Van cầu người nhắm mắt lại ngủ thêm một lát đi"... Vì thế cô ngoan ngoãn nhắm mắt, khoảnh khắc mí mắt khép lại thấy được khuôn mặt quen thuộc, gọi thầm tên anh: "Tiểu Triệt Triệt..."
Nhóc con nháy mắt: "Xe ô tô là của cục cưng chúng ta sao? Tốt, em cũng thích xe."
"..."
"Kiều Kiều." Quan Triệt lại gọi một tiếng.
Nhóc con cũng thuận theo kêu: "Vợ ơi."
Sắc mặt Quan Triệt không biết phải làm sao: "..."
Nguyễn Hâm Kiều híp mắt rầm rì: "Em buồn ngủ quá..."
"Trở về ngủ tiếp." Quan Triệt nói, ngón tay nhẹ nhàng phủ lên mắt cô.
"Chú không được làm như vậy." Cậu nhóc nói xong, đẩy ra tay anh ra, đưa tay nhỏ bé rất bẩn nâng mặt Nguyễn Hâm Kiều, hôn lên trán cô một cái, "Mỹ nhân đang ngủ chỉ có thể hôn mới tỉnh lại."
"..." Quan Triệt nhíu lông mày, nắm cổ áo của nhóc thả người xuống đất.
"Đừng~" Nguyễn Hâm Kiều đấu tranh vài giây, mở to mắt, đẩy giường ngồi dậy.
Nhóc con dựa vào giường nhìn Quan Triệt cười đắc ý: "Xem đi."
Nguyễn Hâm Kiều đi toilet rửa mặt, nhóc con theo ở phía sau cô, di chuyển ghế nhỏ của mình để đứng bên cạnh cô, đưa khăn của mình cho cô lau mặt, tiện thể cũng tự mình rửa sạch tay.
"Rất ngoan." Nguyễn Hâm Kiều ôm nhóc từ trên ghế, sờ đầu của nó.
"Con trai phải chăm sóc vợ của mình như vậy." Nhóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-co-cua-co-be-lo-lem/1994588/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.