Nguyễn Hâm Kiều cúi đầu xem xét, ngực của cô tuy rằng không lớn, nhưng tốt xấu cũng còn có cái quả đào nhỏ, hình dạng rõ ràng như vậy, đối với anh không có chút sức hấp dẫn nào sao? qaq
Không kềm chế được đau khổ, đang muốn nâng tay sờ quả đào nhỏ, Quan Triệt đẩy cửa phòng ngủ bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn qua.
Nguyễn Hâm Kiều vội vàng đưa tay cao hơn, vén tóc.
Quan Triệt đứng yên, ánh mắt làm cho người ta đoán không ra.
Đoán không ra liền không đoán nữa, Nguyễn Hâm Kiều chạy chậm đến trước mặt anh, hé miệng cười. Anh không hé răng, cô liền nhẹ nhàng mở miệng: "Học trưởng, em có thể ngủ cùng với anh không?" Lúc nói chuyện mắc cỡ ngại ngùng, ngượng ngùng lại có chút lớn mật.
Ánh mắt Quan Triệt hơi đen, một lát sau, tay nắm trên cửa buông lỏng, Nguyễn Hâm Kiều dùng tay áo che mặt cười trộm, cẩn thận nhấc chân đi vào cửa.
Phòng ngủ của anh so với phòng khách thì lớn hơn rất nhiều, nhưng phong cách rất hòa hợp, kết hợp trắng và xám rất đơn giản nhưng cũng đầy nghệ thuật.
Giường cùng cách vách giống nhau như đúc, rất rộng, hai người cùng ngủ vẫn rộng rãi. Dưới giường trải thảm màu xám tro, Nguyễn Hâm Kiều đi chân trần bước lên, quay đầu nhìn anh cười.
Quan Triệt đi tắt đèn trở về, vừa khéo người quay về phía cửa, không có nhìn đến cô. Anh chậm rãi đi đến bên giường, dáng vẻ lạnh nhạt thong dong như trước: "Ngủ đi."
Nguyễn Hâm Kiều trèo lên giường, chui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-co-cua-co-be-lo-lem/1994577/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.