Mắt Trịnh Phiên Nhiên bị tay thằng bé che kín, nhưng vẫn phải nghe lời thằngbé chạy băng băng...
Bên trong nhà kính ngập tràn ánh nắng, Tân Cam vừa tỉnh giấc, uể oải vươnvai, loáng thoáng nghe thấy tiếng hai bố con đang chơi đùa vui vẻ, cô mỉm cườingồi dậy nhìn ra bên ngoài, thằng nhóc đang ngồi vắt vẻo trên cổ ai đó, quần yếmlệch về một bên, vô cùng đáng yêu.
Tân Cam không nhịn được cười.
Ngày trước có một người chỉ cần bị người khác đụng vào một chút là đã nhănmặt khó chịu, hai năm nay Hằng Hằng đã lớn, ngày càng khó đối phó, việc gì anhcũng phải đích thân ra tay.
Cô cúi đầu đặt tay lên cái bụng đã hơi nhô lên, cười dịu dàng.
Hy vọng đây là con gái, nó sẽ ngoan hơn một chút, không còn làm anh phải khổsở nữa.
Nhưng nếu là con gái, có lẽ anh sẽ càng mệt mỏi hơn chăng? Tân Cam không dámnghĩ một chàng trai nào đó có thể lấy được đứa con gái ngọc ngà từ tay ông bốTrịnh Phiên Nhiên về làm vợ.
Phía xa xa, hai bố con vẫn đang chơi đùa, lăn qua lăn lại, Trịnh Phiên Nhiênthở không ra hơi, Trịnh Hằng tóm lấy tai bố nghịch, ngây thơ hồn nhiên nói: "Bố,sao diều lại không bay lên được thế?"
"... Bởi vì không có gió!" Trịnh Phiên Nhiên vô cùng tức giận trả lời.
"Nhưng không phải bố là người có thể hô phong hoán vũ sao?" Trịnh Hằng nhớđến lời đánh giá của người khác đối với bố mình, nghi ngờ hỏi.
"Thế mới nói người lớn hay thích lừa trẻ con." Trịnh Hằng nghiêng đầunói.
"Bố, bố quỳ dưới đất làm gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can/134424/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.