"Tôi có quen một đạo diễn, tôi đã nhờ ông ấy tìm diễn viên quần chúng rồi,cần bao nhiêu có bây nhiêu, tôi cam đoan sẽ đủ một nghìn người, còn tiền thì ghinợ cho anh ấy là được!"
Màn đêm vừa buông xuống đã có lác đác những ngôi sao quét qua phía đường chântrời. Màn hình LED dưới tòa cao ốc thương mại có thế cho những người bên dướithấy được cả bầu trời sao, mỗi lần có một trận mưa sao băng là tiếng hoan hô lạinổi lên.
Mặt trăng dần nhô lên, âm thanh của hơn một trăm tầng bên dưới không mấy rõràng, chỉ là từ trên cao nhìn xuống đám đông làm Tân Cam cảm thấy mình gần bầutrời hơn tất cả mọi người.
"Phiên Nhiên, một trăm hai mươi năm nữa chúng ta sẽ ở đâu?" Gió đêm làm côcàng thu mình trong lòng anh. Trên bầu trời đêm không ngừng xuất hiện những vệtsáng lấp lánh rồi vụt tắt, khiến mọi người không thể không nghĩ đến sự ngắn ngủicủa cuộc đời.
Trịnh Phiên Nhiên im lặng cười, cúi đầu gõ nhẹ vào trán cô: "Anh cũng khôngbiết nữa, nhưng chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau."
Dù là thiên đường hay địa ngục, chi cần có em ở bên thì anh cũng chẳng quantâm đó là nơi nào.
"Đi theo anh, anh muốn tặng em cái này." Anh dắt tay cô bước lên bậc, trên đóđặt một chiếc kính thiên văn.
"Có nhìn thây gì không?"
"... Là mặt trăng!" Nhìn những vết lồi lõm dưới ông kính viễn vọng có độphóng đại lớn, cô trả lời không mây chắc chắn.
"Không phải, đó là một ngôi sao." Trịnh Phiên Nhiên ôm cô từ đằng sau, áp mặtvào tai cô:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can/134423/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.