Mọi người đều im lặng.
Hôm qua bệ hạ đột nhiên hôn mê, Diệp Sơ Đường cùng Sở Kỳ Viễn đều nói bệ hạ không nguy hiểm tính mệnh, song cũng chẳng nói rõ rốt cuộc bao giờ mới có thể tỉnh lại.
E là chẳng mấy khả quan.
Chỉ còn mấy ngày ngắn ngủi, thì còn có thể thế nào? Nhưng Trưởng công chúa đã mở lời, bọn họ cũng chỉ có thể thuận theo.
Đúng lúc này, cung nhân tới bẩm:
“Chưởng viện sứ đến! Diệp Sơ Đường đến!”
Trưởng công chúa lập tức quay mắt nhìn về phía cửa, khi thoáng thấy dáng người mảnh mai yểu điệu kia, thân mình bà bất giác hơi nghiêng về trước.
Nếu chẳng vì quanh đây còn mấy vị đại thần, bà hẳn đã vội vàng đứng lên, đi tới xem kỹ Diệp Sơ Đường có bị thương hay không.
Sở Kỳ Viễn và Diệp Sơ Đường một trước một sau bước vào hành lễ.
“Tham kiến Trưởng công chúa.”
Nhìn vẻ trầm tĩnh thong dong của Diệp Sơ Đường, trong lòng Trưởng công chúa mới thoáng thở ra.
Trông vẫn bình an.
Ngỡ rằng nàng sẽ bị trận kinh biến kia hù dọa, nhưng lúc này chân mày ánh mắt đều điềm đạm, bước đi nhẹ nhàng. Nếu không phải sớm đã nhận tin, thật khó mà nhìn ra nàng mới vừa trải qua một cuộc ám sát hung hiểm đến cực điểm.
“Đứng lên đi.”
Trưởng công chúa áp chế tâm tình, hỏi:
“Long thể bệ hạ đã có khá hơn chưa?”
Sở Kỳ Viễn đáp:
“Xin Trưởng công chúa yên tâm, hôm nay bệ hạ đã dùng thuốc, tuy vẫn chưa tỉnh lại, nhưng mạch tượng đã ổn định hơn nhiều.”
Quả nhiên.
Mấy vị đại thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824614/chuong-515.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.