Sở Kỳ Viễn cũng không để tâm nhiều, lại nói:
“Vả lại, sứ đoàn Vã Chân chẳng bao lâu nữa sẽ tiến kinh, triều đình trên dưới đều đang bận rộn vì việc này. Lúc này thế cục thực sự rối ren, đã có người tiến cử thỉnh Tĩnh Vương xuất diện chủ trì.”
Rốt cuộc, ngoài vị kia ra, những hoàng tử khác thì kẻ bị lưu đày, kẻ hôn mê bất tỉnh, hoặc còn quá nhỏ, chưa thể đảm đương trọng trách.
Rốt cuộc chỉ còn vị hoàng tử từ lâu bị gạt sang bên lề, gần như trong suốt, mới có thể đứng ra lo liệu chuyện này.
Diệp Sơ Đường dường như không lấy làm lạ:
“Đã định rồi?”
“Hình như vẫn chưa, song e rằng cũng chẳng còn bao lâu.”
Chẳng lẽ đợi đến khi người Vã Chân đã vào thành rồi, bên này vẫn còn dây dưa mấy chuyện rối rắm ấy sao? Diệp Sơ Đường khẽ cười:
“Lần trước gặp vị Tĩnh Vương điện hạ kia, trong phủ của hắn ta đến một gốc sâm núi thượng hạng cũng phải sai hạ nhân ra ngoài tìm. Nào ngờ chỉ mấy ngày ngắn ngủi, thế mà thiên địa đã đảo lộn.”
Một khi Tiêu Thành Lâm được giao chủ trì cuộc diện kiến lần này, địa vị của hắn tất sẽ thay đổi hoàn toàn.
Sở Kỳ Viễn dĩ nhiên cũng từng nghe qua ít nhiều lời đồn về Tĩnh Vương, biết vị tứ hoàng tử kia trước đây sống chẳng mấy dễ dàng.
Đến nay bị đẩy lên cục diện như thế này, quả thật khiến người ta than thở.
“Còn gì đúng hơn? Hai vị kia kèn cựa tranh đoạt đến trời long đất lở, cuối cùng cả hai đều thua thiệt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824613/chuong-514.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.