Không biết từ khi nào, Tưởng Thanh Mi đã coi Tiêu Lam Hi như chỗ dựa duy nhất.
Trong tình cảnh này, người duy nhất bà ta có thể nghĩ đến, lại chỉ còn mình nàng ấy.
Thị vệ mất kiên nhẫn:
“Đừng mơ nữa! Thủ phụ đại nhân đã nói, khi vụ án chưa tra rõ, ngươi không được gặp bất kỳ ai!”
Dẫu Tiêu Lam Hi là công chúa thì sao? Nàng vốn dựa vào Tưởng Thanh Mi cùng Tiêu Thành Huyên mà tồn tại. Nay cả hai đều đã ngã, kết cục của nàng cũng chẳng thể khá hơn.
“Nếu còn không an phận, đừng trách chúng ta vô tình!”
Trái tim Tưởng Thanh Mi run lên, cuối cùng loạng choạng lùi một bước.
Tới lúc này, bà ta mới thật sự thấu hiểu thế nào là tuyệt cảnh—trên trời không đường, dưới đất không lối.
Điều duy nhất bà ta có thể làm, chỉ là chờ đợi!
Tưởng Thanh Mi hít sâu, gắng trấn định.
Không sao, vụ án vẫn đang tra, chưa chắc bà ta đã không có cơ hội xoay chuyển!
Và ta bắt đầu lặp đi lặp lại những gì xảy ra ban ngày, từng người, từng câu nói.
Diệp Sơ Đường cùng Sở Kỳ Viễn đều nói, ngự thiện của bệ hạ đã sớm bị hạ thủ, hẳn không phải giả.
Nhưng… sẽ là ai!?
Ban đầu bà ta chỉ một bề phẫn nộ tranh biện, nhưng giờ mới chậm rãi nhận ra có chỗ bất thường.
——Người biết bệnh tim của bệ hạ vốn chẳng nhiều, tin tức này vừa lộ ra, mọi mũi nhọn tất nhiên đều chỉ về phía bà ta!
Rốt cuộc kẻ nào đã nắm được sơ hở này, muốn đổ hết mọi tội lỗi lên đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824608/chuong-509.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.