“Cô… cố ý làm thế ư?”
Diệp Sơ Đường gấp phương dược lại, gật đầu:
“Phàm là kẻ bị vu hãm, sao có thể chịu ngậm bồ hòn? Huống chi là Tưởng Thanh Mi – người từng một thời được sủng ái nhất hậu cung? Dù có chết, bà ta cũng tuyệt chẳng chịu mang cái danh ô nhục này.”
Sở Kỳ Viễn từ từ trừng lớn đôi mắt:
“Ý… ý cô là, chẳng… chẳng phải— bà ta làm ư?”
Vì chấn động quá mức, thanh âm ông cũng run run.
Diệp Sơ Đường khẽ mỉm cười:
“Tất nhiên là không. Cuộc sống bà ta vốn vẫn yên ổn, đâu có cớ gì phải làm cái chuyện ngu dại, hại người chẳng lợi mình này?”
Sở Kỳ Viễn quả thực chẳng dám tin vào tai mình.
Thế nhưng vừa rồi nàng còn chỉ đích danh Tưởng Thanh Mi với bao lời đanh thép kia mà?!
“Cô xác định không phải bà ta!?” Trong lòng ông càng nghĩ càng thấy trái ngược,
“Nhưng cơn tâm bệnh của bệ hạ, rõ ràng chỉ có bà ta cùng Trưởng công chúa biết đôi phần, sao lại không phải bà ta được?”
“Thế gian nào có bức tường nào gió chẳng lọt? Ngài có dám quả quyết, thật sự không còn kẻ nào khác biết chuyện này chăng?”
“Ta—”
Sở Kỳ Viễn nghẹn họng.
Ông quả thực chẳng thể nắm chắc trăm phần trăm!
Nhìn vào đôi mắt bình thản thong dong của thiếu nữ đối diện, ông như sa vào mê vụ.
“Vậy ra hôm nay cô công khai nói những lời kia, là muốn dẫn dụ kẻ thực sự hạ thủ lộ diện?”
Nhưng đối phương tâm tư thâm sâu, thủ đoạn quả quyết, sao có thể dễ dàng tự bại lộ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824607/chuong-508.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.