Tiêu Thành Huyên suốt một đêm không hề chợp mắt.
Từ khi bị áp giải đến ở nơi Trừng Tâm hồ, cả người hắn rơi vào trạng thái mơ mơ hồ hồ.
Cơm nước chẳng động, tinh thần u uất.
Mới chỉ hai ngày trôi qua, thân thể hắn đã gầy rộc đi một vòng lớn, râu ria xồm xoàm, dáng vẻ phong quang khi xưa nay chẳng còn sót lại chút nào.
Cốc, cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Một hạ nhân dè dặt mở miệng:
“Điện… ngài cũng nên ăn chút gì đi ạ. Cứ thế này, chỉ e thân thể khó lòng chịu nổi.”
Tiêu Thành Huyên vẫn bất động như tảng đá.
Trừng Tâm hồ vốn là biệt viện hoàng gia, tuy quy mô không bằng phủ đệ trước kia của hắn, nhưng so với nhân gian phàm hộ, vẫn là nơi xa hoa bậc nhất.
Ít ra, hắn vẫn có kẻ hầu kẻ hạ.
Song, đối với Tiêu Thành Huyên mà nói, đây vẫn là đòn đả kích chí mạng.
Chỉ sau một đêm, hắn đã mất đi tất thảy!
Hắn sao có thể chấp nhận nổi? Cửa phòng không khóa, hạ nhân do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn đánh bạo đẩy cửa bước vào.
—— Bên trên đã căn dặn, phải trông nom hắn cẩn thận.
Danh nghĩa thì Tiêu Thành Huyên đã bị biếm thành thứ dân, song trong huyết mạch hắn vẫn chảy dòng máu của đế vương, ai dám thật sự coi hắn như dân thường?
“Điện hạ.”
Người hầu đặt mâm cơm xuống, lại cẩn thận khép cửa phòng, rồi mới hạ giọng nói:
“Hôm nay, có món gân hươu nướng mà ngài ưa thích, xin điện hạ nên ăn chút đi ạ.”
Tiêu Thành Huyên rốt cuộc khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824542/chuong-442.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.