Ngày hôm sau, Diệp Cảnh Ngôn cùng Diệp Vân Phong cùng trở lại Quốc Tử Giám.
Chỉ là, lần này mục đích của hai người lại chẳng giống nhau.
—— Diệp Vân Phong đích thân bái kiến Đường Trọng Lễ, thưa xin cáo từ.
Đường Trọng Lễ nghe hắn nói xong, trên mặt chẳng lộ vẻ ngạc nhiên, chỉ khẽ gật đầu:
“Chuyện này hôm qua Phùng Chương đã nói qua với lão phu rồi. Hôm nay ngươi tới, xem ra là A tỷ ngươi đã đồng ý?”
Diệp Vân Phong gật đầu:
“Vâng.”
Đường Trọng Lễ vuốt chòm râu, thở dài một hơi.
“Thôi vậy! Nàng đã đồng ý, thì lão phu càng chẳng có lý do ngăn cản!”
Ông dạy học trò vô số, liệu có hợp đọc sách hay không, vừa nhìn liền rõ.
Quả thật, Diệp Vân Phong không phải kẻ hợp với văn chương.
Nhưng ông cũng chẳng ngờ Diệp Sơ Đường thật sự có thể yên tâm để hắn theo Phùng Chương nhập ngũ chinh chiến.
May thay, cả Diệp Sơ Đường lẫn Phùng Chương đều là người có chủ kiến, họ thấy không vấn đề, ông tự nhiên cũng không nhiều lời.
“Như vậy cũng được.” Đường Trọng Lễ đẩy một phong thư tới, thần sắc hiếm khi ôn hòa:
“Ngươi đã hạ quyết tâm, cứ đi đi. Nếu hối hận, bất cứ lúc nào cũng có thể trở lại.”
Diệp Vân Phong sững sờ:
“Tế tửu đại nhân, đây là…”
“Đệ tử Quốc Tử Giám, có kẻ chọn đọc sách làm quan, có người chọn võ nghệ nhập ngũ. Nhưng tuổi còn nhỏ thế này đã đi trấn thủ biên quan, ngươi là người đầu tiên.”
Đường Trọng Lễ vốn là người trọng nhân tài.
Khí phách ấy nơi Diệp Vân Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824541/chuong-441.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.