Tiêu Giai Nghi đã chờ ở đây từ lâu.
Nghe tin Tiêu Thành Huyên gặp chuyện, phản ứng đầu tiên của nàng chính là muốn vào cung cầu tình với phụ hoàng, nhưng bị Tạ An Quân ngăn cản.
Lúc này, ai đi cầu xin đều vô ích, chỉ rước thêm phiền toái cho bản thân.
Tiêu Giai Nghi nghe hắn khuyên nhủ, cố nén xúc động, vừa lén phái người dò la tin tức của Tiêu Thành Huyên cùng mẫu phi, vừa ở trong phủ chờ Tạ Bái trở về.
Tạ Bái hơi nghiêng người tránh khỏi cái lạy của nàng, mày chau lại, ánh mắt nghiêm khắc lướt qua đám hạ nhân phía sau nàng.
“Các ngươi trông nom chủ tử kiểu gì vậy?!”
Đám người hầu lập tức vội vàng tiến lên, muốn đỡ Tiêu Giai Nghi.
“Phu nhân, đất lạnh, người mau đứng lên đi! Chẳng may nhiễm hàn thì biết làm sao?”
Nhưng Tiêu Giai Nghi lại không nhúc nhích, ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ.
“Phụ thân, nay chỉ có người mới có thể cứu được đệ ấy, lẽ nào ngay cả người cũng không chịu giúp sao?”
Trong lòng Tạ Bái vốn đã đầy phiền muộn.
“Thánh chỉ đã ban xuống. Huống hồ, hôm nay ngay cả Tưởng đại nhân cũng chẳng thể lay chuyển thánh ý, thì người khác há có thể?”
Vị Tưởng đại nhân kia, Tiêu Giai Nghi tự nhiên biết là ai.
Nàng cắn chặt môi, chỉ thấy lòng ngực hoang lạnh tuyệt vọng.
protected text
Tạ Bái vốn tâm tình bất hảo, nghe nàng nói vậy, càng thêm bực dọc.
Ông ta lạnh lùng mở miệng:
“Ngay trước mặt bệ hạ cùng văn võ bá quan, nhiều người chỉ chứng, chứng cứ xác thực. Ngươi nói hắn bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824532/chuong-432.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.