Tiêu Thành Huyên lại chẳng mấy để tâm đến chuyện này, hiện giờ hắn còn đang phiền não vì việc khác.
“Lão Tam đến giờ vẫn chưa quay về, ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ!”
Như Quý phi thu liễm thần sắc, liếc hắn một cái.
Tiêu Lam Hi thức thời mở lời:
“Thưa mẫu phi, hoàng huynh, nữ nhi lại ra ngoài dò hỏi thêm, nếu Tam hoàng huynh trở về, chúng ta cũng có thể biết ngay.”
Như Quý phi gật đầu, Tiêu Lam Hi liền đứng dậy lui ra.
Đợi nàng rời khỏi, nụ cười trên mặt Như Quý phi dần tan biến, thay vào đó là vẻ nghiêm nghị, bà chăm chú nhìn Tiêu Thành Huyên.
“Thành Huyên, con hãy nói thật cho mẫu phi nghe, hôm nay chuyện này… có phải do con làm không?”
Tiêu Thành Huyên trong lòng thoáng nổi giận:
protected text
Trái tim đang treo lơ lửng của Như Quý phi rốt cuộc cũng buông xuống:
“Không phải con? Vậy thì tốt, vậy thì tốt… Con phải biết, con vừa mới được giải cấm, trong triều trên dưới bao ánh mắt đều đang dõi theo. Nếu để người ta bắt được nhược điểm, thì công lao trước kia sẽ đổ xuống sông xuống biển!”
Lần này bà phải hao tổn tâm cơ, tốn hết chín trâu hai hổ mới có thể khiến Tiêu Thành Huyên thoát hiểm, tuyệt đối không thể xảy ra sơ suất vào lúc này!
Thế nhưng, rất nhanh bà lại chau mày:
“Nếu không phải con, thì sẽ là ai?”
Điều khiến Tiêu Thành Huyên bực dọc cũng chính là việc này.
“Làm sao con biết được?! Có lẽ trước kia Tiêu Thành Kỳ đã đắc tội kẻ nào, giờ bị người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824481/chuong-381.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.