Diệp Sơ Đường nghiêng đầu, liền thấy Từ Dung Khanh thần sắc căng thẳng, nhanh chân bước đến.
Nàng kéo lấy dây cương, mới hỏi:
“Từ công tử tìm ta có việc gì?”
Từ Dung Khanh nhíu mày:
“Muội… muội định tự mình đi tìm sao?”
Vừa rồi hắn nghe bọn hạ nhân nói, Trưởng công chúa đã đem ngựa của mình cho Diệp Sơ Đường, trong lòng lập tức sinh bất an, vội vàng chạy đến đây.
Diệp Sơ Đường gật đầu:
“Phải.”
“Quá nguy hiểm rồi!” Từ Dung Khanh lo lắng, “Một mình muội đi sao có thể? Nhỡ như gặp phải—”
“—Từ Dung Khanh?”
Quận chúa Tẩm Dương vừa dắt ngựa trở lại, đã thấy bên cạnh Diệp Sơ Đường xuất hiện thêm một người, là một nam tử tuấn nhã văn nhược. Trong đầu nàng tức thì vang lên hồi chuông cảnh báo.
Nàng ung dung chắn trước mặt Diệp Sơ Đường, từ trên xuống dưới đánh giá Từ Dung Khanh một phen.
Trong kinh thành, công tử thế gia nhiều vô số kể, song nàng chẳng coi trọng mấy người. Kẻ này tuy không giỏi võ nghệ, nhưng văn chương xuất chúng, đến phụ thân nàng còn khen ngợi, bảo rằng Từ Phượng Trì chi tử Từ Dung Khanh quả là nhân tài hiếm có.
Huống hồ, hắn lại mang dung mạo tuấn mỹ, từng khiến không ít khuê tú ngầm thầm mến.
Chỉ là, đến nay hắn vẫn chưa thành thân.
Giờ nhìn vào, còn gì không rõ? Hiển nhiên hắn đã động tình với tẩu tử của nàng!
Từ Dung Khanh thấy nàng, liền khách khí hành lễ:
“Tham kiến quận chúa Tẩm Dương.”
Quận chúa Tẩm Dương cười nhạt, giọng lại cao hơn mấy phần:
“Có ta đi cùng, Sơ Đường muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824480/chuong-380.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.