Tiêu Thành Huyên vừa nghe tới cái tên ấy liền tức khắc sa sầm mặt mũi, sắc diện khó coi.
“Chính là nàng ta! Sao, muội quen biết ư?”
Tiêu Lam Hi khẽ lắc đầu:
“Cũng không phải, muội mới vừa hồi kinh, mới kịp đến thăm hoàng huynh, nào có cơ hội gặp ai khác? Chỉ là… cái tên này muội quả thực từng nghe qua, trong cung mấy vị nương nương từng nhắc tới.”
Tiêu Thành Huyên cười nhạo:
“Nàng ta bản lĩnh lớn lắm, đi đâu cũng là tiêu điểm, muội mà chưa nghe qua mới là lạ.”
Vốn tưởng lần này Diệp Sơ Đường gặp phải đại họa, hắn chỉ cần khoanh tay đứng nhìn, sẽ thấy nàng ta thân bại danh liệt.
Ai ngờ lại có một màn nghịch chuyển kinh thiên động địa!
“Diệp Thi Huyền kia điên rồi sao!? Nàng ta có lý do gì mà giết cả mẫu thân ruột mình!?”
Nghĩ cũng biết, tin này vừa truyền ra, tất chẳng ai còn nhắc đến Diệp Sơ Đường, thậm chí còn có kẻ sẽ cảm thấy nàng bị oan, thay nàng kêu bất bình!
“Bên Thuận Thiên phủ đã điều tra đến đâu rồi?”
Tùy tùng cúi đầu:
“Thuộc hạ bất tài, chưa tra được tin tức.”
Tiêu Thành Huyên càng thêm phiền chán.
Thuận Thiên phủ vốn không có người của hắn cài cắm. Ngày trước khi thế lực còn hưng thịnh, hắn đã mấy lần thăm dò, song cũng không lôi được Tri phủ Thuận Thiên – Triệu Thành Âm – về phe mình.
Tên ấy là cáo già quan trường, cực kỳ trơn tuột, mà Trương Khiêm lại chính do hắn đề bạt, một mạch cùng thở chung hơi.
Thành thử Thuận Thiên phủ vẫn là khối xương khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824465/chuong-365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.