Giọng nói nhu hòa nhẹ nhàng, như dòng suối róc rách, khiến lòng người bất giác lắng dịu.
Tiêu Thành Huyên ngẩng đầu.
Trước mặt hắn là một thiếu nữ thuần chân ngoan ngoãn, dường như cũng vừa ý thức được bản thân thất lễ, vội rụt tay về, gương mặt trắng nõn thoáng ửng hồng, mang theo vẻ bối rối.
“… Là Lam Hi vượt lễ, xin hoàng huynh thứ tội.”
Tiêu Thành Huyên ha hả cười:
“Vài năm không gặp, tính tình muội chẳng thay đổi chút nào! Đây là phủ Tề Vương, cần gì câu nệ!”
Tiêu Lam Hi có chút bất đắc dĩ:
“Hoàng huynh đừng chọc ghẹo muội nữa.”
Tiêu Thành Huyên tâm tình đang vui, tự nhiên không chấp nhặt những tiểu tiết này, buông vò rượu trong tay, phất tay bảo hạ nhân vừa bưng rượu tới:
protected text
Tiêu Lam Hi mặt lại đỏ thêm đôi phần.
Nàng vốn là người tính tình ôn nhu chậm chạp, bình thường cùng người tranh biện dăm câu cũng đủ khiến nàng lúng túng, huống hồ nay đối diện chính là Tiêu Thành Huyên.
“Muội… muội nào dám làm chủ thay hoàng huynh…”
“Là mẫu phi dặn muội, bảo muội tới trông chừng bản vương, có phải không?”
Tiêu Lam Hi vốn định chối, nhưng vừa ngẩng lên đã bắt gặp ánh mắt thấu suốt của hắn, đành thôi.
“… Mẫu phi cũng chỉ vì lo cho thân thể hoàng huynh thôi.”
Tiêu Thành Huyên khẽ hừ một tiếng cười nhạt:
“Muội không cần lấy mấy lời đó dỗ ta. Tâm tư của mẫu phi, ta nào không rõ? Bà sợ ta uống say, lỡ miệng nói bậy, lại rước thêm họa!”
Phụ hoàng vừa mới nới lỏng cấm lệnh cho hắn, lúc này nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824464/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.