Khí huyết trong ngực Diệp Thi Huyền cuộn trào, trước mắt thoáng chốc tối sầm.
Vô số lời chửi mắng nghẹn chặt nơi cổ họng, lại như bị thứ gì ngăn lại, đến một chữ cũng chẳng bật ra được.
Dẫu có nghĩ nát óc, nàng cũng tuyệt không ngờ được, Diệp Vân Phong lại chặn sẵn ở đây!
Hơn nữa những lời hắn nói — trong cả kinh thành này, kẻ mong chực chờ giậu đổ bìm leo nhất chẳng phải chính là mấy tỷ đệ họ hay sao! Vậy mà hắn còn mặt mũi diễn cái bộ dạng giả nhân giả nghĩa ấy!
Móng tay nàng bấu vào thịt, từng chữ nghiến rít từ kẽ răng:
“Đây là nhà của ta! Ngươi cớ gì quản?”
Diệp Vân Phong chớp mắt, thắc mắc:
“Á? Đây chẳng phải là phủ của Mộ Dung Diệp sao? Hắn đã giao nhà khế cho ngươi rồi à?”
Đả kích tận tâm can, không gì hơn thế.
Người trong kinh thành đều biết, sau khi Diệp Hằng bị tịch biên gia sản, Diệp Thi Huyền cùng Cao thị bị đuổi ra khỏi cửa, không chỗ dung thân, là nhờ Mộ Dung Diệp ra tay giúp, mới có nơi tá túc.
Hắn vì cái gì, kẻ ngu cũng rõ.
Thế nhưng, hiểu thì hiểu, song lời này bị nói thẳng ra trước công chúng, lại khó nghe đến cực điểm.
— Diệp Thi Huyền suy cho cùng vẫn là nữ tử chưa xuất giá, nay lại nhận sự “ban ơn” như vậy, ăn của hắn, ở nhà hắn, thì khác nào thân phận ngoại thất? Chỉ là phần lớn người kiêng dè thế lực của Mộ Dung Diệp, không ai dám vì đôi ba câu bàn tán mà đắc tội hắn. Cho dù sau lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824446/chuong-346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.