Nghe nửa câu đầu, trên dung mạo tuấn nhã ôn hòa của Diệp Cảnh Ngôn thoáng qua một tia lãnh ý, rồi rất nhanh biến mất. Đến nửa câu sau, hắn mới hơi sững lại:
“A tỷ muốn ta đi đâu?”
Diệp Sơ Đường lời lẽ ngắn gọn:
“Nàng nói ta bức nhị thẩm phải treo cổ, tội nặng như núi. Vì vậy ta muốn mời người của Thuận Thiên Phủ đến điều tra cho rõ ràng.”
Những lời này thốt ra từ miệng nàng, quả thực khiến người nghe cảm thấy cổ quái vô cùng.
Đặc biệt là Diệp Thi Huyền, nàng rõ ràng biết nếu bản thân còn không lên tiếng, hôm nay nhất định sẽ hỏng việc!
Vì thế, cướp lời trước Diệp Cảnh Ngôn, nàng vội vàng nói:
“Cần gì phiền phức vậy! Thược Dược! Ngươi lập tức đi ngay!”
protected text
“Tiểu… tiểu thư…”
Nhưng thấy Diệp Thi Huyền thần sắc kiên quyết, nàng cũng chẳng dám hỏi nhiều, chỉ thấp giọng vâng một tiếng, rồi vội vàng chạy về phía nha môn Thuận Thiên Phủ.
Diệp Cảnh Ngôn khẽ nhíu mày, nhưng lại không thấy có gì không ổn trong lời nói và việc làm của A tỷ.
Hắn hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng một thoáng trên mảnh lụa loang máu trong tay Diệp Thi Huyền, trầm giọng nói:
“Nhị thẩm đã để lại huyết thư, tất nhiên phải tra xét đến cùng.”
Lúc này, chúng nhân mới nhận ra, không chỉ Diệp Sơ Đường khó đối phó, ngay cả vị đệ đệ nhìn bề ngoài ôn hòa nho nhã này, cũng chẳng phải hạng dễ trêu chọc!
Trong lòng Diệp Thi Huyền “lộp bộp” một cái, theo bản năng muốn cất tấm huyết thư kia đi. Nhưng mới nhúc nhích cổ tay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824445/chuong-345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.