Tiêu Tắc lặng im hồi lâu, đến khi Liên Chu tưởng rằng hắn sẽ không mở miệng, thì rốt cuộc nghe thấy giọng nói nhàn nhạt:
“Ta từng nghe, rượu của Vân Lai tửu quán, thanh khiết đượm hương, dư vị dài lâu, quả thật là tuyệt phẩm khó cầu, cho dù có bạc cũng chẳng dễ mua được.”
Liên Chu: “……???”
Hắn dần hiểu ra, vẻ mặt trở nên cổ quái, đưa tay sờ cằm.
“Ngươi nói cũng phải. Nếu chủ tử lấy được nhiều, nói không chừng còn chia cho chúng ta chút ít?”
Hắn khẽ tặc lưỡi.
“Xem ra chủ tử vẫn nhớ tới chúng ta đó!”
Trong lòng hắn lúc này chỉ mong sớm ngày trở về kinh thành!
…
Thẩm Diên Xuyên ở lại Xương Châu vừa tròn nửa tháng, thoáng chốc đã sang đầu tháng mười.
Song trong khoảng thời gian này, phần lớn hắn chỉ ở yên trong biệt viện, rất ít gặp bọn thuộc hạ quan lại, tựa như chuyến này chỉ để ung dung nghỉ ngơi.
Từ Kiệt lúc đầu còn nghi kỵ, nhưng ngày qua tháng lại, lòng cảnh giác cũng lơi dần.
Hắn cùng Thẩm Diên Xuyên vốn chẳng thân quen. Nhị hoàng tử từng ám chỉ hắn phải đề phòng, song đến nay hắn lại thấy lời ấy có phần thái quá.
Thế tử Định Bắc Hầu ở kinh thành có thể nổi chút sóng gió, nhưng đây là Xương Châu!
Từ Kiệt tự tin bản thân đủ sức khống chế cục diện.
Vì vậy, khi Thẩm Diên Xuyên đề nghị đến xem đê sông Lệ, hắn vui vẻ gật đầu.
Hôm đó lại lất phất mưa. Trời thu tháng mười nơi Xương Châu se sắt, mưa càng thêm tiêu điều.
Đoàn người vừa lên đến đê, liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824439/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.