Dưới mái hiên, chiếc lồng đèn nơi góc tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, thấp thoáng soi rõ vẻ mặt mệt mỏi vội vã của người đến, vạt áo còn vương bùn đất.
Thoạt nhìn, quả thật giống như vừa từ tuyến đầu chống lũ trở về.
Thẩm Diên Xuyên mặt không đổi sắc, khẽ mỉm cười:
protected text
Từ Kiệt đối diện đôi mắt sâu thẳm tĩnh lặng kia, vốn định thăm dò vài phần, song trong mắt đối phương ngoài thành ý áy náy, lại chẳng thấy lấy nửa điểm oán giận vì bị chậm trễ.
Một thời gian ngắn, chẳng đo lường được suy nghĩ thực sự của hắn, Từ Kiệt đành ép lòng, ngoài mặt vẫn cung kính:
“Vi thần nào dám!”
Vẻ ngoài quả thực là khách khí chu toàn.
Khóe môi Thẩm Diên Xuyên nhếch lên:
“Lẽ ra ta sớm nên đến, chỉ vì mấy ngày trước Thạch Loan thành mưa lớn, ta bị kẹt lại vài hôm.”
Tim Từ Kiệt lập tức thót mạnh!
Không ngờ hắn lại thẳng thắn như thế —— vừa mở miệng đã nhắc tới Thạch Loan thành!
Chuyện ở đó, đôi bên đều rõ, nhưng khi gặp mặt, lại chẳng ai được phép nói trắng ra.
Từ Kiệt nặng nề thở dài:
“Đúng vậy! Không chỉ bên ấy, nửa tháng qua khắp các châu thuộc Tùy Nam, kể cả Xương Châu, đều mưa dầm liên miên. Hai ngày trước, đê sông Lệ còn bị vỡ nữa!”
Hắn chau mày, dáng vẻ như đau lòng vô cùng:
“Tháng chín rồi, ai ngờ lại gặp nạn lũ thế này!”
Thẩm Diên Xuyên gật đầu, tỏ ý đồng tình:
“Sự tình đột ngột, chẳng thể trách ngài. Ngài không cần quá tự trách.”
Nghe vậy, lòng Từ Kiệt hơi buông lỏng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824438/chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.