Tâm cơ thủ đoạn như thế, thật chẳng thể coi là nông cạn.
Doãn Thiệu Đình đối với những hành sự ấy của nàng, không những không phản đối, mà ngược lại còn rất lấy làm vui mừng.
—— Dù sao, một khi tấm lưới kia được dệt xong, ông cũng là kẻ được lợi.
Chỉ là… ông thật sự không hiểu, Diệp Sơ Đường phí tâm tổn lực đến mức này, rốt cuộc là vì điều chi? “Lấy bản lĩnh của cô, dẫu chẳng mở tửu quán kia, ở kinh thành cũng vẫn có thể sống tiêu dao thuận lợi.”
Ông cảm khái thở dài:
“Dù phụ thân cùng huynh trưởng cô đã chẳng còn, nhưng nay cô là khách quý nơi phủ Trưởng công chúa, ngay cả Định Bắc Hầu cũng từng chịu ơn cứu mạng. Có những chỗ dựa ấy, cô dẫu có muốn nghênh ngang đi trong kinh thành, cũng chẳng ai dám động tới. Hà tất phải…”
Dẫu hành sự có lợi, song nguy hiểm cũng chẳng nhỏ.
Diệp Sơ Đường nghe xong, chỉ mỉm cười hỏi ngược:
“Người nói xem, gốc rễ để an thân lập mệnh của con người là gì?”
Doãn Thiệu Đình ngẩn ra.
Diệp Sơ Đường cười nhạt:
“Là chính mình.”
Ông lập tức hiểu, buột miệng:
“Nhưng cô rốt cuộc vẫn là nữ tử——”
Nói đến đây, chính ông cũng biết mình thất ngôn, vội dừng lại.
Ngay từ ngày đầu gặp Diệp Sơ Đường, ông đã biết, nàng tuyệt chẳng phải loài tơ hồng dựa dẫm vào người khác mà sinh tồn.
Diệp Sơ Đường cũng chẳng lấy làm lạ, dù sao sống ở thời thế này, hầu hết đều nghĩ như thế.
“Người đời khuyên nam tử phải nỗ lực tự lập, gây dựng công danh sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824395/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.