Diệp Sơ Đường bước ra nghênh đón.
Nhìn thấy vị lão nhân mặc cẩm bào màu chử, tinh thần quắc thước, nàng liền nở nụ cười:
“Doãn lão, người đến rồi.”
Doãn Thiệu Đình đảo mắt nhìn quanh một vòng, bật tiếng tặc lưỡi:
“Dạo này cô cứ ở đây? Không thấy buồn chán sao?”
Phi Vân tự vốn chẳng phải nơi phàm tục. Thái Tông hoàng đế từng đến đây cầu phúc tế tự, các đời trụ trì đều là cao tăng đức vọng, địa vị tôn nghiêm.
Người bình thường muốn bước vào hậu viện nơi này, chưa chắc đã được phép.
Câu nói của Doãn Thiệu Đình quả có phần mạo phạm, song ông vốn là người phóng khoáng, chẳng câu nệ phép tắc. Diệp Sơ Đường đã quen tính ông, nghe vậy chỉ mỉm cười đáp:
“Thanh tịnh cửa Phật, trái lại lại khiến lòng ta dễ an.”
Doãn Thiệu Đình không biết nhớ tới điều gì, bỗng bật cười ha hả, trêu ghẹo:
“Cũng phải! Từ ngày cô về kinh đến giờ, e rằng đây mới là những ngày rảnh rang nhất nhỉ?”
Lời nửa đùa nửa thật, nhưng hiển nhiên ông đã sớm nắm rõ hết thảy sóng gió mà Diệp Sơ Đường trải qua sau khi hồi kinh, thậm chí còn mang chút ý vị bàng quan vui sướng.
“Lão phu trước kia đã khuyên cô thế nào? Đừng trở về, tránh khỏi một thân thị phi! Cô không nghe, giờ nhìn xem, thành ra thế này rồi?”
Diệp Sơ Đường mời ông nhập tọa. Trên án đã bày sẵn trà cụ, thoảng hương thanh nhã.
Biết ông hôm nay sẽ đến, nàng từ sớm đã chuẩn bị sẵn ấm trà.
Doãn Thiệu Đình cúi mắt liếc nhìn, tặc lưỡi tiếc rẻ:
“Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824393/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.