Hoàng hôn buông xuống, khí lạnh từ bốn phía ùa đến, vây lấy người ta trong màn se sắt.
Thược Dược lại đưa mắt nhìn về cánh cửa đóng chặt phía trước, thấp giọng khuyên nhủ:
“Tiểu thư, hay là chúng ta trở về thôi? Thân thể người vốn yếu, nếu cứ tiếp tục dầm sương chờ đợi thế này, e rằng sẽ ngã bệnh mất.”
Sắc mặt Diệp Thi Huyền trắng bệch, song nghe vậy chỉ khẽ lắc đầu.
“Hôm nay nếu chưa đợi được nàng về, ta tuyệt sẽ không đi!”
Thược Dược mấp máy môi, lời muốn nói cuối cùng vẫn nghẹn lại, đành lặng lẽ đứng cùng chờ.
Thực ra trong lòng nàng đã rõ, hai nhà sớm đã đoạn tuyệt, cho dù Diệp Sơ Đường có trở về, tất cũng chẳng ra tay tương trợ.
Tiểu thư nhà mình chẳng phải là tự chuốc lấy nhục nhã sao? Một ngày trời dậy sóng, nay lại đứng chờ từ sáng đến tối, đôi chân Thược Dược đã sớm tê dại, mỏi nhừ.
Nàng len lén dịch chân, nhìn thấy vẻ cố chấp của Diệp Thi Huyền, trong lòng chẳng khỏi dâng chút oán hận.
Biết thế này, ban đầu hà tất phải dồn ép đến tình cảnh khó xử?
Giờ lại phải thấp giọng cầu xin, thực sự chẳng còn chút thể diện nào!
Diệp Thi Huyền cũng đã chờ đến lòng dạ rối bời, nhưng giờ phút này, nàng đã không còn đường nào khác để lựa chọn.
“Thược Dược, ngươi đi hỏi lại xem, hôm nay nàng có thực sự không về.”
Trong lòng Thược Dược vốn chẳng nguyện ý.
Người Diệp phủ đối đãi các nàng lạnh lùng vô cùng, chính nàng đã đi hỏi đến hai lần, đối phương đều chỉ đáp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824388/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.