Núi non hiểm trở, rừng xanh che phủ.
Mây trắng phiêu đãng lưng chừng sườn núi, rừng cây đã nhuộm lên sắc thu.
Diệp Sơ Đường bồng Tiểu Ngũ xuống khỏi xe ngựa, lặng lẽ nhìn về phía trước.
Ba năm qua, đây là lần đầu tiên nàng đặt chân đến chốn này.
Ngày trước từng nhiều lần tưởng tượng cảnh hôm nay, nhưng đến lúc thực sự đối diện, trong lòng lại bình thản đến lạ.
Tiểu Ngũ lặng lẽ nắm chặt tay A tỷ, đôi mắt trong veo, sáng ngời.
Nàng vốn chẳng có bao nhiêu ký ức về phụ thân mẫu thân, ấn tượng về A huynh cũng chỉ dừng lại trong lời kể thoáng qua của A tỷ.
Nhưng nàng hiểu rõ, đó là người thân thiết nhất của A tỷ, cũng chính là người thân thiết nhất của mình.
Diệp Sơ Đường men theo con đường núi, từng bậc từng bậc mà đi lên, bước chân chậm rãi nhưng vững vàng. Tiểu Ngũ vẫn luôn theo sát không rời.
Dọc đường, Diệp Sơ Đường từng đề nghị bồng nàng lên, nhưng Tiểu Ngũ lại lắc đầu khước từ.
Rừng rậm âm u, gió núi thổi mát, đôi ba tiếng chim hót vang xa càng làm nổi bật vẻ tĩnh lặng, an hòa.
Cuối cùng, Diệp Sơ Đường dừng lại.
Tiểu Ngũ thuận theo ánh nhìn của nàng mà ngẩng đầu, chỉ thấy phía trước có ba ngôi mộ phần.
Trên bia mộ khắc rõ tên người.
protected text
—— Năm ấy lo liệu hậu sự chính là Diệp Hằng, đến nay dấu vết của ông ta vẫn còn lưu lại nơi này.
Chốn này dường như đã lâu chẳng ai ghé đến, bên mộ cỏ dại um tùm, càng lộ ra mấy phần quạnh quẽ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824387/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.