Suốt một ngày một đêm, Từ Phượng Trì cũng bận rộn không chạm đất.
Từ trong hoàng cung trở ra, ông liền tới Đại Lý Tự, lấy lại quyển tông ba năm trước, giở từng trang xem xét.
Năm ấy, Diệp Tranh gặp nạn, ông còn ở ngoài kinh, chưa kịp trở về. Đến khi gấp gáp kịp về, thì mọi chuyện đã hạ màn.
Khi ấy, bày ra trước mắt ông là một phần quyển tông “hoàn mỹ” vô khuyết, nhưng nay đọc lại, mới kinh hãi phát giác từng chỗ đều đầy sơ hở!
Chồng quyển tông trước mặt đã lật xem quá nửa, mắt ông mỏi nhừ, đành nhắm lại nghỉ.
Chốc lát sau, ông lại mở ra, lấy thêm một quyển khác đặt trước mặt.
Ông ngồi thẳng lưng, thần sắc nghiêm nghị, dáng vẻ hết sức trịnh trọng.
Trang đầu, hàng chữ đầu, cái tên kia vô cùng chói mắt ——
Hoắc Du Thành.
……
Đêm ấy, Diệp Sơ Đường hiếm hoi được một giấc ngon lành.
Ngủ đã giấc, tâm tình cũng nhẹ nhõm hơn, thậm chí lúc phơi thảo dược, nàng còn thong thả hỏi vài việc vụn vặt.
“Diệp Thi Huyền bên kia hình như chẳng có động tĩnh gì?”
Theo hiểu biết của nàng, gặp phải biến cố lớn thế này, Diệp Thi Huyền quyết không ngồi yên chịu chết.
“Nàng ta?” Diệp Vân Phong hừ lạnh, “Nàng ta có bản lĩnh gì? Giờ thân mình còn khó giữ, thì gây sóng gió gì được nữa?”
Diệp Cảnh Ngôn đang mài thuốc, nghe vậy tay chẳng ngừng, đầu không ngẩng, thản nhiên nói:
“Cũng khó cho A tỷ vẫn còn nhớ tới bọn họ. Nhưng ta nghe nói, nàng ta quả có gây chuyện với đám thị vệ, bất quá chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824345/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.