Phủ Tề vương.
Tiêu Thành Huyên thao thức suốt đêm, tới khi trời vừa hửng sáng, một bóng đen mới lặng lẽ tiến vào.
“Bái kiến điện hạ.”
Tiêu Thành Huyên vốn đã cạn kiên nhẫn, lập tức đứng dậy hỏi:
“Thế nào? Đã gặp được cha con Hàn gia chưa?”
“Điện hạ chớ vội. Thuộc hạ đã âm thầm dò xét, tìm ra chỗ giam giữ Hàn Đồng. Chỉ là Thẩm Diên Xuyên làm việc cẩn trọng, cha con bọn họ không bị giam cùng một nơi. Thời gian gấp gáp, thuộc hạ chỉ tìm được Hàn Đồng, còn tung tích Hàn Diêu thì hoàn toàn không rõ.”
Tiêu Thành Huyên thoáng thất vọng —— Hàn Diêu kia biết nhiều chuyện hơn, nếu có thể khống chế hắn thì càng tốt.
Song vào lúc này, chẳng thể quá tham lam, giữ được một người cũng là thu hoạch, huống chi Hàn Diêu vốn là lão hồ ly, khó đối phó hơn nhiều.
“Thế nào rồi?”
“Thuộc hạ tới nơi thì thấy Hàn Đồng dường như vừa chịu một phen tra khảo, đã ngất đi. Gọi mấy tiếng hắn mới tỉnh.”
Tiêu Thành Huyên đi đi lại lại, nắm tay siết chặt, lạnh lùng cười khẩy:
“Bản vương đã đoán thế! Ai cũng tưởng Thẩm Diên Xuyên vào cung, chưa kịp thẩm vấn cha con họ Hàn. Nhưng với tính tình quả quyết, thủ đoạn tàn độc của hắn, sao chịu để lộ sơ hở lớn thế? Hắn không hỏi, ắt có kẻ khác thay hắn hỏi!”
Hắn lại nhìn sang thủ hạ, trầm giọng:
“Hàn Đồng có khai gì không nên khai chứ?”
“Chắc là không.” Người kia lập tức phủ nhận, “Nếu đã nói, sao đến giờ vẫn còn yên lặng như vậy?”
Tiêu Thành Huyên lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824344/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.