Từ xa, Mộ Dung Diệp đã ngửi thấy trong không khí tràn ngập mùi khói lửa nồng nặc.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước, lông mày lập tức nhíu chặt.
Lửa ở Hàn gia giờ đã được dập tắt, chỉ còn lại một mảnh đen ngòm, mùi cháy khét xộc thẳng lên trời.
Ngoài cửa có một đội quan binh canh giữ, song không thấy bóng dáng Thẩm Diên Xuyên đâu cả.
Mộ Dung Diệp sững lại.
protected text
Thẩm Diên Xuyên đâu rồi? Trong lòng hắn dấy lên dự cảm chẳng lành, lập tức nghiêng đầu, hạ lệnh cho tiểu đồng đi dò la tin tức.
Chỉ chốc lát, tiểu đồng đã hớt hải chạy về, sắc mặt hoảng hốt.
“Thiếu gia, không ổn rồi! Họ… họ nói—”
Mộ Dung Diệp mất kiên nhẫn quát:
“Rốt cuộc có chuyện gì, nói mau!”
Tiểu đồng lau mồ hôi trên trán:
“Thiếu gia, bọn họ đều nói Thế tử Định Bắc Hầu đã sớm rời khỏi đây, đến Diệp phủ rồi!”
“Cái gì!?”
Mộ Dung Diệp không dám tin.
Vừa nghĩ đến việc Diệp Thi Huyền vẫn còn ở Diệp phủ, không biết phải đối diện thế cục như thế nào, trong lòng hắn liền dấy lên cơn lo lắng.
“Đến Diệp phủ!”
…
“Giá!”
Tiểu đồng vung roi quất mạnh, thúc xe ngựa phi nhanh trên đường.
Đêm đã khuya, bốn phía vắng lặng, đường phố thênh thang. Một cỗ xe ngựa từ khúc quanh đi tới, thoáng lướt qua họ rồi đi xa.
Mộ Dung Diệp đang chìm trong suy nghĩ, không hề hay biết kẻ đánh xe kia chính là Diệp Vân Phong, người mà hắn hận thấu xương.
Tiếng bánh xe dần xa, Diệp Sơ Đường buông rèm cửa xuống, che đi khe sáng lấp loáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824311/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.