Nếu Diệp Sơ Đường thật sự xảy ra chuyện gì, chỉ sợ bọn họ ai nấy đều khó mà thoát tội!
Cao thị trên mặt máu chảy ròng ròng, trong lòng vừa giận vừa hận, nghiến răng gằn từng chữ:
“Diệp Sơ Đường! Giờ thì ngươi vừa lòng rồi chứ!? Nhìn thấy nhà ta tan cửa nát, ngươi hả dạ lắm phải không!”
Diệp Sơ Đường khẽ vuốt phẳng nếp nhăn nơi vạt váy, rồi mới thản nhiên đưa mắt nhìn về phía Cao thị.
“Lời này của nhị thẩm, từ đâu mà ra vậy? Nhị thúc bị giam, chẳng phải ý ta. Nhưng nếu chứng cứ xác thực, dẫu lòng ta có muôn vàn không nỡ, cũng chẳng thể trái nghịch thánh ý. Mong nhị thẩm thông cảm.”
Giọng nói ôn hòa, bình lặng như dòng suối trong, song lại ẩn chứa từng tầng hàn ý thấu xương.
“Cũng giống như năm xưa, phụ thân ta lỡ phạm thánh nhan, bị biếm đến Ngô Châu, khi ấy nhị thúc cũng lực bất tòng tâm. Nay cảnh còn người đổi, chắc hẳn nhị thẩm sẽ càng thấu hiểu.”
Tiếng khóc thê lương của Cao thị chợt nghẹn lại.
Bà chạm phải đôi mắt đen tuyền sáng trong ấy, nhưng giờ đây chỉ thấy sâu thẳm khó dò, vui giận khó lường.
Trong đầu bất giác hiện lên từng màn cảnh tượng năm xưa—
Khi Diệp Tranh gặp biến, Diệp Hằng vì lo sợ liên lụy nên từ đầu đến cuối chẳng hé nửa lời.
——Rồi sau đó thì sao? Cả nhà Diệp Tranh bị giết, máu chảy thành vũng.
Chỉ nghĩ đến đây, Cao thị đã lạnh buốt tận tim gan.
Lời Diệp Sơ Đường vừa nói, há chẳng phải ngụ ý rõ ràng—
Ngày hôm nay, chẳng qua là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824310/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.