La Uyển Uyển mặt mày tái nhợt.
“Quận chúa, quận chúa! Thần nữ tuyệt không có ý ấy! Vừa nãy… những lời vừa nãy thần nữ cũng chỉ nghe từ nơi khác, thần nữ thật sự không—”
“Ồ? Nghe từ nơi khác?” Quận chúa Tẩm Dương truy vấn, “Vậy ngươi nói xem, nghe từ đâu?”
“Là… là…” La Uyển Uyển lắp bắp, hai tay vặn chặt khăn, trong mắt thoáng qua một tia do dự.
Đúng lúc này, phía sau Mộ Dung Diệp rốt cuộc cũng đuổi tới: “Tẩm Dương!”
La Uyển Uyển nghe tiếng liền theo bản năng ngẩng đầu. Trông thấy người tới là Mộ Dung Diệp, nàng rùng mình, như sực nhớ điều gì, lại miễn cưỡng nuốt hết lời còn nơi cổ họng.
Giờ phút này quận chúa Tẩm Dương căn bản không muốn để ý đến Mộ Dung Diệp, chẳng thèm quay đầu, chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm La Uyển Uyển: “Nói đi, là ai?”
La Uyển Uyển cắn môi: “Chuyện này…”
Mộ Dung Diệp vừa chạy tới, thấy cảnh ấy chỉ tưởng quận chúa Tẩm Dương đang bực dọc, mượn người khác phát hỏa trút giận, bèn nhíu mày.
Hắn vừa xuất hiện, La Uyển Uyển liền cúi đầu, một chữ cũng không dám nói.
Quận chúa Tẩm Dương mất kiên nhẫn: “Sao? Nói không ra à?”
La Uyển Uyển như bị dọa sợ, khẽ nức nở:
“Quận chúa, thần nữ cũng chẳng nhớ rõ, thật là nghĩ không ra, xin người mở cho một con đường sống, tha thần nữ lần này, thần nữ không dám nữa!”
Mộ Dung Diệp bước lên, cố đè nén giọng nói:
“Tẩm Dương, giữa chúng ta có hiểu lầm thì nói thẳng là được. Nếu nàng bất mãn với ta, cứ nói thẳng, cần gì trút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824288/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.