“Vì Diệp Thi Huyền sao?”
Quận chúa Tẩm Dương cắt ngang lời hắn, ngực như bị nghẹn lại, âm ỉ nhói đau.
Nàng tức đến bật cười.
“Mộ Dung Diệp, huynh hồ đồ rồi sao? Diệp Hằng phạm tội gì, chẳng phải ai ai cũng biết rõ ràng ư? Nếu không có chứng cứ xác thực, Tô Vi sao có thể đường hoàng bắt người? Giờ huynh lại đến cầu ta giúp ông ta? Huynh điên rồi chắc!”
Mộ Dung Diệp chưa từng bị ai mắng như thế, huống hồ người này lại là quận chúa Tẩm Dương – người đã ái mộ hắn bao năm. Nhưng nghĩ đến ánh mắt đẫm lệ, đầy lo lắng của Diệp Thi Huyền, hắn đành hít sâu, gắng đè nén lửa giận.
“Tẩm Dương, việc này chắc chắn có uẩn khúc! Nghĩ sơ qua cũng biết, sao ông ấy có thể chọn lúc đó mà hạ độc Hàn Diêu? Chẳng phải khác nào tự chuốc nghi ngờ vào mình?”
Quận chúa Tẩm Dương cười lạnh:
“Thế ai biết được, có khi ông ta ngu dốt như heo cũng nên?”
protected text
Quận chúa Tẩm Dương quay người định đi:
“Đừng nói ta không thể giúp, dù có thể, ta cũng chẳng thèm nhúng tay! Nếu ông ta thực sự vô tội, Đại Lý Tự ắt sẽ trả lại thanh bạch cho ông ta. Còn nếu quả thật đã làm… thì phải chịu đúng tội!”
Mộ Dung Diệp trước khi tới vốn đã nghĩ nàng sẽ không đồng ý, nhưng không ngờ lại bị từ chối thẳng thừng đến thế. Dù sao đây là lần đầu tiên hắn hạ mình cầu xin.
Thấy nàng đi không ngoái đầu, thái độ dứt khoát, hắn vội đưa tay định giữ lấy cổ tay nàng.
Nhưng quận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824287/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.