Thẩm Diên Xuyên tuy đã “ừ” một tiếng, nhưng vẫn chưa rời đi ngay, mà đưa mắt nhìn vị thái y đang bắt mạch cho Diệp Sơ Đường.
“Thương thế của nàng thế nào?”
Quận chúa Tẩm Dương thấy thế, cũng không thúc giục thêm, chỉ liếc Sơ Đường một cái, lại nhìn ca ca mình, rồi xoay người ra ngoài chuẩn bị những thứ thái y cần.
Dù sao thì lúc này, Tề Vương cũng chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Thái y vừa xem mạch, vừa âm thầm hiểu rõ nặng nhẹ trong lòng—
Trong mắt vị Thế tử này, e rằng người quan trọng nhất không phải là chính mình, mà chính là cô nương đang hôn mê kia.
Ông chuyên chú bắt mạch, lông mày càng lúc càng nhíu chặt.
“Diệp nhị cô nương mất máu quá nhiều, thân thể suy nhược. Phải nhanh chóng xử lý vết thương, lại thêm dược thang để điều dưỡng mới được.”
Thẩm Diên Xuyên im lặng.
Thái y tưởng rằng hắn lo lắng, vội vàng bổ sung:
“Xin Thế tử an tâm. May là chưa chạm tới xương, hơn nữa cứu chữa kịp thời. Chỉ cần điều trị chu đáo, tất có thể bình an vô sự.”
Hắn gật đầu.
Chẳng bao lâu, quận chúa Tẩm Dương đã trở lại.
“Ca, hai người cứ ra ngoài trước đi, để ta giúp Sơ Đường thay thuốc.”
Thẩm Diên Xuyên lần cuối nhìn nàng một cái, rồi mới xoay người bước ra.
…
Hai vị thái y đi sắc thuốc, Thẩm Diên Xuyên cũng không còn ở đó, trong phòng chỉ còn lại Diệp Sơ Đường và quận chúa Tẩm Dương.
“ Sơ Đường, để ta xử lý lại vết thương cho cô.”
Nói rồi, nàng vừa lấy khăn sạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824257/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.