Hình như… quận chúa đã hiểu lầm gì đó? Diệp Sơ Đường khẽ lựa lời mở miệng:
“Quận chúa, kỳ thực—”
“Không được! Thương thế của cô nặng như vậy, nhất định phải mau chóng trở về chữa trị!” Quận chúa Tẩm Dương lập tức cắt ngang, quả quyết hạ lệnh.
Tuy tính tình nàng kiêu ngạo, tùy hứng, nhưng dẫu sao cũng là ái nữ của Yến Nam Vương, từng theo cha lên sa trường, chứng kiến cảnh sinh tử.
Giờ nhìn bộ dáng Diệp Sơ Đường, nàng biết vết thương tuyệt đối không nhẹ, không thể chậm trễ.
Quận chúa Tẩm Dương tiến lên muốn đỡ nàng đứng dậy, nào ngờ cánh tay trái của Diệp Sơ Đường đã hoàn toàn mất cảm giác, chẳng thể gắng sức.
Nàng chỉ có thể dùng tay phải chống vào vách đá, chậm rãi đứng lên. Nhưng cơn đau nhói nơi bả vai lập tức dội tới, mồ hôi rịn ra lấm tấm trên trán.
Bỗng, chân nàng lướt qua mảng rêu xanh, thân thể chao đảo, mất sức mà ngã xuống.
Tim quận chúa Tẩm Dương thắt lại:
“Sơ Đường—”
Một bóng dáng cao lớn như gió lướt tới, trước khi nàng kịp phản ứng, Thẩm Diên Xuyên đã sải bước đến bên, vươn cánh tay dài mạnh mẽ, ôm chặt Diệp Sơ Đường vào lòng.
Hắn cúi mắt, thoáng liếc bàn tay trái buông thõng của nàng, liền thẳng thừng bế ngang nàng lên.
Diệp Sơ Đường ngã vào lồng ngực ấm áp kiên cố, ngẩn ra một thoáng, theo bản năng muốn từ chối:
“Thế tử, ta còn có thể tự đi—”
“Bây giờ cô có thể yên tâm mà ngất rồi.” Hắn trầm giọng.
Diệp Sơ Đường: “……”
Thẩm Diên Xuyên siết chặt vòng tay, thẳng bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824256/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.