Nghe nói Hàn Diêu tới, Diệp Hằng biết là điềm chẳng lành, đang tính kế đuổi khéo, chẳng ngờ đối phương lại quỳ sụp ngay trước mặt giữa chốn đông người.
Ông chau mày, lập tức sai quản gia đỡ dậy:
“Hàn Diêu, ngươi làm gì vậy? Có lời thì cứ nói thẳng, cần chi hành đại lễ?”
Hàn Diêu lại hất tay người ta ra, vẫn quỳ gối dưới đất, quyết không chịu đứng lên.
“Diệp thúc thúc, bây giờ chỉ có ngài mới cứu được cha ta! Ngài cũng ở Đại Lý Tự, chỉ cần ngài chịu ra tay, nhất định có thể trả lại trong sạch cho cha ta!”
Sắc mặt Diệp Hằng thoáng khó xử:
“Vài hôm nay ta chưa hề nhậm sự. Vụ án của lệnh tôn do Thánh thượng đích danh ủy phái Tô Vi đại nhân điều tra nghiêm ngặt, ta vốn vô quyền nhúng tay, lấy gì mà giúp?”
Lúc này, ông ta ngược lại còn thấy may vì dạo này bị người trong Đại Lý Tự gạt ra ngoài.
Bằng không nếu bị lôi dính vào án của Hàn Đồng, chẳng biết còn chuốc bao nhiêu phiền toái.
Nghe vậy, lòng Hàn Diêu trĩu xuống.
Hắn nào phải kẻ ngu, sao không hiểu ý chối từ của Diệp Hằng? Nhưng—— giờ hắn chỉ còn con đường này, dù thế nào cũng không thể buông!
“Diệp thúc thúc, ta biết ngài cũng khó xử, nhưng con người cha ta thế nào, ngài là rõ nhất. Ông sao có thể to gan đến mức ấy mà phạm đại tội? Rõ ràng là bị người hãm hại!”
Hắn quỳ gối lết lên hai bước, nóng ruột khẩn cầu:
“Diệp thúc thúc, vãn bối không dám cầu gì khác, chỉ xin ngài nói vài lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824245/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.