Hẻm Phong Lăng, Diệp gia.
Trải qua mấy ngày hạ nhân dốc sức ngày đêm thu dọn, những gian nhà bị thiêu rụi rốt cuộc cũng đã được dọn sạch quá nửa. Nhưng bởi trận hỏa hoạn quá lớn, việc bọn họ có thể làm cũng hữu hạn, rốt cuộc vẫn có đến nửa khu viện coi như đã hoàn toàn hư hỏng.
Nếu muốn dựng lại, tất sẽ tốn hao vô số nhân lực và tài lực.
Hôm nay, Diệp Hằng không tới nha môn nhậm sự.
Gần đây ông ta gặp phải quá nhiều phiền toái, bản thân cũng không muốn tới Đại Lý Tự chịu thêm ánh mắt châm chọc của kẻ khác, dứt khoát lại xin nghỉ thêm ngày nữa.
Huống chi, Diệp Minh Trạch vẫn hôn mê bất tỉnh, khiến ông ta nóng ruột khôn cùng, trong đầu chỉ nghĩ cách nào cứu được người, đâu còn tâm tư lo chuyện khác? Trong phòng, Diệp Hằng đứng bên giường, nhìn Diệp Minh Trạch nằm im lìm, không nhịn được hỏi:
“Minh Trạch hôm nay vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại sao?”
Diệp Thi Huyền lắc đầu, mày chau chặt.
“Cha, hay là mời thái y khác tới xem?”
Nàng luôn cảm thấy vị Trương thái y kia y thuật chẳng ra gì.
Diệp Hằng cũng phiền muộn vô cùng:
“Nói thì dễ, nhưng những lão ngoan cố trong Thái y viện há lại dễ dàng mời tới thế sao?”
Quan vị của ông ta vốn chẳng cao, lại thêm liên tiếp xảy ra chuyện, phần lớn đều tránh né còn không kịp, ai chịu giúp lúc này?
protected text
“Hôm qua, còn mời hai vị đại phu nổi tiếng trong kinh tới, cũng chẳng đưa ra được biện pháp nào, nhưng Minh Trạch không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824243/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.