Thời gian trôi đi, Hàn Diêu chưa bao giờ thấy từng khắc từng giây lại khó chịu đựng đến thế.
Hắn nghiến răng, mấy lần muốn bước tới nhìn xem, lại sợ bị mọi người bàn tán, chỉ có thể đứng yên một chỗ.
Tuy ngoài mặt hắn cố gắng giả bộ bình thản, song chẳng khó để nhận ra trong lòng hắn đang thấp thỏm bất an.
Diệp Thi Huyền liếc hắn một cái, thầm mắng là đồ vô dụng.
Nàng đã dày công dẫn dắt, sắp xếp chu toàn, vậy mà Hàn Diêu vẫn có thể làm hỏng việc!
Theo như kế hoạch ban đầu, hôm nay bọn họ sẽ cùng nhau du hồ thưởng nguyệt, được bao người chứng kiến. Chẳng mấy chốc, tin tức về Diệp Sơ Đường và Hàn Diêu tình đầu ý hợp sẽ lan truyền khắp nơi.
Phụ thân nàng sẽ thuận thế thay bọn họ đính hôn, rồi cưới gả, tất cả đều là chuyện đương nhiên.
Dẫu cho Trưởng công chúa có ý chỉ hôn cho Diệp Sơ Đường, thì cũng chẳng thể nhúng tay vào một đôi “tình lữ hữu tình” như thế.
Nhưng nào ngờ, giữa đường lại chui ra một Tô Phối Nhi!
Đã là kỹ nữ thanh lâu không nói, còn mang thai nữa!
Diệp Sơ Đường cũng thật lạ, vậy mà lại tự thân qua đó cứu chữa cho Tô Phối Nhi, nàng rốt cuộc đang nghĩ gì!? Vì động tĩnh bên này mà thu hút không ít thuyền bè xung quanh chú ý.
Từ lớn tới nhỏ, nhiều thuyền neo gần đó, kẻ trên thuyền cũng đều vươn cổ hóng hớt.
Hàn Diêu càng lúc càng nóng nảy bất an.
…
Mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống, chỉ còn vệt ráng cuối cùng đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824221/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.