Tiếng kêu hãi hùng kia lập tức thu hút ánh mắt của mọi người. Hàn Diêu tay run lên, chén trà trên tay nghiêng đổ, nước sóng sánh tràn ra bàn.
Diệp Sơ Đường nhìn sang, đầu mày khẽ nhíu.
Chỉ thấy một nha hoàn đang đỡ lấy Tô Phối Nhi, vẻ mặt hoảng loạn thất thố:
“Cô nương! Cô nương người làm sao vậy?”
Tô Phối Nhi ôm đàn tỳ bà, sắc mặt dần trở nên trắng bệch. Váy lụa trắng dưới chân chẳng biết từ khi nào đã loang lổ vết huyết đỏ tươi.
Nàng tựa hồ không còn sức chống đỡ, vòng tay buông lỏng, cây tỳ bà rơi thẳng xuống nước.
“Ào——!”
Thân hình nàng cũng chao đảo, ngã ngửa ra sau.
Nha hoàn kia chỉ chừng mười ba, mười bốn tuổi, thấy vậy liền sợ đến bật khóc nức nở:
“Có ai không! Mau cứu cô nương của ta với!”
Cả thuyền xôn xao rối loạn.
“Sao thế kia?”
“Không rõ… Hình như… hình như cô ta thấy huyết rồi?”
“Sao có thể? Nàng ấy—”
Nhiều người chợt bừng tỉnh, ánh mắt đồng loạt hướng về phía Hàn Diêu.
Dạo gần đây cùng Tô Phối Nhi giao tình mật thiết nhất, chẳng phải chính là hắn sao? Vậy thì…
Hàn Diêu nhất thời cũng hoảng loạn, vội lớn tiếng phủ nhận:
“Chuyện… chuyện này không liên can đến ta! Ta chẳng biết đã xảy ra chuyện gì cả!”
Càng nói như thế, càng giống chột dạ giấu giếm.
Diệp Sơ Đường đứng dậy:
“Ta qua đó xem.”
Hàn Diêu hoảng hốt giơ tay ngăn:
“Nàng… Nàng đi làm gì!? Nàng ta thân thể khó chịu, cứ để tự mình tìm đại phu là được, sao lại phiền tới người khác?”
Diệp Thi Huyền cũng chau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824220/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.