Diệp Hằng lập tức cao giọng phủ nhận:
“Con là cháu gái ta, sao có thể đi làm thiếp cho người khác được?!”
Hắn hạ thấp thanh âm, ra vẻ chậm rãi khuyên nhủ:
“Ý tứ của Hàn gia là trước tiên đón con nhập môn làm trắc thất, chờ sau này con sinh được con trai con gái, thì thuận lý thành chương nâng lên chính thê.”
Trên gương mặt hắn thoáng hiện mấy phần bất đắc dĩ:
“Vốn những việc này không nên do ta mở miệng, nhưng nhị thẩm con dạo gần đây thân thể chẳng tốt, không nên để bà ấy phải bận tâm quá nhiều, vì vậy chỉ có nhị thúc là ta ra mặt thôi.”
Diệp Sơ Đường khẽ nhướn mày, như cười như không:
“Vậy còn phải đa tạ nhị thúc đã vì ta mà phí tâm đến thế.”
“ Sơ Đường, ta biết con không muốn làm trắc thất, nhưng hôn nhân từ trước đến nay đều chú trọng môn đăng hộ đối.” Diệp Hằng khẽ thở dài, “Con từ nhỏ đã khí tiết cao ngạo, nếu đổi lại là trước kia, ta tất nhiên sẽ không đồng ý với đề nghị này của Hàn gia. Nhưng mà… đại ca đã đi ba năm, tình cảnh nay đã khác xưa.”
Nếu Diệp Tranh còn sống, với xuất thân cùng dung mạo của Diệp Sơ Đường, tất nhiên có thể gả vào danh môn thế gia.
Nhưng nay nàng vô thân vô cố, lại từng mang ba đệ muội lưu lạc bên ngoài suốt ba năm, thử hỏi nhà quyền quý nào chịu cưới một nữ tử như vậy làm chính thất phu nhân? “Hàn Đồng cùng ta giao tình nhiều năm, hai bên hiểu rõ lẫn nhau. Còn Hàn Diêu lại phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824201/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.