Định Bắc Hầu phủ.
Thẩm Diên Xuyên lại mở cuốn hồ sơ.
Trận chiến Thông Thiên quan ba năm trước nghi điểm chồng chất. Lần nói chuyện với Phùng Chương hôm nay, càng khiến hắn khẳng định trong đó ắt có ẩn tình.
Những văn bản này hắn đã sớm đọc thuộc lòng, nhưng muốn tìm ra sự thật năm xưa, phải gỡ từng lớp tơ rối, vô cùng gian nan.
Chợt, chân mày hắn khẽ nhúc nhích, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ:
“Thế nào, cửa chính Định Bắc Hầu phủ chưa đủ rộng sao, còn phải trèo tường từ hậu viện vào?”
Ngay sau đó, cửa sổ bị người đẩy mở, một bóng dáng phóng khoáng tung mình nhảy vào.
Chính là Tạ An Bạch, vừa mới trở lại kinh thành.
“Vù” —— chiếc quạt xếp bật mở, hắn lắc đầu, tặc lưỡi:
“Thính lực của ngươi cũng quá đáng rồi đấy, không thể cho ta thắng một lần à?”
Thẩm Diên Xuyên khép hồ sơ, đặt sang một bên, thản nhiên nhìn hắn:
“Hết sạch tiền rồi?”
Tạ An Bạch: “…”
Hắn vội ho một tiếng:
“Sao có thể! Ta là hạng người ấy sao? Chúng ta là huynh đệ cùng vào sinh ra tử, chẳng lẽ vì mấy đồng bạc mà đến quấy rầy ngươi?”
Thẩm Diên Xuyên:
“Ngươi về kinh rồi, nhưng vẫn chưa trở lại Tạ gia?”
Lời tuy như hỏi, nhưng giọng điệu chắc nịch.
Tạ An Bạch lập tức nhăn mặt:
“Ngươi nói đùa gì thế! Giờ mà ta vác mặt về, cha ta chắc chắn bắt quỳ phơi nắng hai canh giờ! Khác nào tự tìm chết?”
Ông già nhà hắn mỗi lần dạy dỗ, đều là thật chứ chẳng đùa!
“Đợi vài ngày nữa cho mát mẻ, ông bớt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824198/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.