Liên Chu cũng liếc mắt sang phía ấy, khẽ ho một tiếng:
“Chủ tử, có cần chào hỏi Diệp đại phu một câu không?”
Thẩm Diên Xuyên buông màn xe xuống, giọng nhàn nhạt:
“Hiếm khi thấy nàng vui vẻ thế này, không cần quấy rầy.”
Liên Chu bỗng nhiên rùng mình, ngẩng đầu nhìn trời.
Giữa ngày hè nắng gắt, sao hắn lại cảm thấy có chút… lạnh lẽo? “Cái này… cũng đúng. Quả thật không ngờ Diệp đại phu lại thích mấy thứ này?”
Cách xa như vậy, vẫn có thể nhìn rõ tường trong cửa hàng kia treo đầy đao thương kích rìu.
Diệp Sơ Đường xuất hiện ở đó đã đủ kỳ lạ, thêm cả Từ Dung Khanh nữa, lại càng khiến người khó hiểu.
Thẩm Diên Xuyên không đáp.
Liên Chu vội liếc nhìn chủ tử, thấy hắn nửa người lười nhác dựa vào vách xe, đôi mắt khép hờ, chẳng tỏ chút phản ứng nào, liền tự giác ngậm miệng.
“Giá——!”
Liên Chu vung cương, xe ngựa lăn bánh đi tiếp.
Giọng nói trầm thấp lạnh nhạt bỗng vang lên lần nữa:
“Thân thể Trưởng công chúa hồi phục thế nào rồi?”
Liên Chu vội đáp:
“Phủ Trưởng công chúa vừa gửi tin đến, nói tình hình rất khả quan, sáng nay Trưởng công chúa đã có thể tự mình dùng bữa rồi——”
Thẩm Diên Xuyên mở mắt:
“Đến đó xem.”
Liên Chu khựng lại:
“Nhưng chẳng phải ngài định đến phủ Trấn Quốc tướng quân…”
Lời còn chưa dứt, đã bắt gặp ánh mắt nhạt nhẽo mà sâu thẳm của chủ tử, hắn lập tức tự giác ngừng lại.
“… Vâng!”
Ngay sau đó liền đổi hướng, ngựa trắng bốn vó cất tiếng hí vang, lắc đầu rẽ đi.
…
“Vậy lấy hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824190/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.