“Thế tử!”
Thấy người vừa đến, Trúc Tâm và Lan Y vội vàng hành lễ.
Triệu Tuyên Bình vừa nhìn thấy hắn, lập tức như bắt được cứu tinh.
“Thế tử! Ngài rốt cuộc cũng đến rồi! Xin ngài xem, Trưởng công chúa đột nhiên phát bệnh hôn mê, vậy mà nữ tử này lại tự tiện thi châm, thậm chí còn kê ra một phương thuốc hoang đường như thế! Đây chẳng khác nào coi thường tính mạng của Trưởng công chúa!”
Quận chúa Tẩm Dương liếc ông ta một cái, giọng đầy bất mãn:
“Triệu viện phán, lời ấy quá nặng rồi.”
Khi Diệp Sơ Đường chẩn trị cho Trưởng công chúa, nàng vẫn ở bên cạnh từ đầu tới cuối, rõ ràng thấy gương mặt Diệp Sơ Đường chẳng chút hoang mang, hành sự dứt khoát, sao có thể nói là hồ đồ vô căn cứ? Thẩm Diên Xuyên thoáng quét mắt nhìn tờ phương thuốc, nghe vậy lại liếc về phía Quận chúa Tẩm Dương nhiều hơn một lần.
Vị này thường ngày vốn nổi danh tính tình nóng nảy, vậy mà nay mới lần đầu gặp Diệp Sơ Đường đã chịu lên tiếng bênh vực nàng?
“Ngoại tổ mẫu hiện giờ thế nào?” Thẩm Diên Xuyên hỏi.
Diệp Sơ Đường hơi cúi đầu:
“Trưởng công chúa đang ở bên trong, nếu Thế tử lo lắng, xin mời vào tự mình xem qua.”
Thẩm Diên Xuyên cất tờ phương thuốc đi, cất bước tiến vào trong.
Hắn đến bên giường, trông thấy Trưởng công chúa vẫn nhắm mắt nằm đó, hơi thở tuy yếu ớt nhưng nhịp nhàng ổn định.
Hắn khẽ kéo lại chăn cho bà, rồi quay đầu nhìn về phía Diệp Sơ Đường, trong ánh mắt thâm trầm lặng dừng lại nơi gương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824174/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.